Hôm nay, Nhiễm Tái Tái mặc một chiếc váy đơn giản dài thẳng đến mắt cá chân màu tím nhạt, trên hông đính một đóa hoa lụa, một đôi giày mềm màu trắng trên chân phù hợp, tóc xõa tự nhiên, khiến người ta cảm thấy cô vô cùng dịu dàng thuần mỹ. Mà từ một khắc cô xuất hiện, hết thảy đều trầm tĩnh lại, giống như vẻ đẹp ôn nhu kiều nhuyễn kia khiến cho người ta không nỡ lên tiếng đánh vỡ...
Toàn bộ sảnh yên tĩnh khác thường, không khỏi làm nhóm giám khảo đưa lưng về phía sân khấu kinh ngạc.
Khi tất cả đám người chú mục, Nhiễm Tái Tái nâng microphone:
"Chỉ là vì trong đám đông
Nhìn anh nhiều một chút
Mà không thể quên khuôn mặt anh"
Nhiễm Tái Tái vừa hát một câu, tất cả người xem đều phảng phất cảm giác toàn thân xẹt qua một dòng điện, mà bốn giám khảo càng là đồng thời toàn thân xiết chặt, không khỏi đều chuyên chú dị thường, vì thanh âm này quá kỳ ảo, quá êm tai, tựa như tiếng trời từ trong đêm tối xa xăm truyền đến, trong trẻo thuần túy khiến cho người ta sảng khoái từ đầu đến chân, khiến người ta vô cùng mê muội...
"Mơ ước ngẫu nhiên có thể có một ngày lại gặp nhau
Từ đây em bắt đầu cô đơn nhung nhớ"
"Bành ——" Nữ giám khảo duy nhất quả quyết vỗ cái nút trước mặt mình, sau đó, cô xoay người, nhìn thấy cô thiếu nữ tuyệt mỹ như mộng ảo giữa sân khấu, ngạc nhiên che miệng lại!
"Nhớ anh lúc ở phương xa
Nhớ anh khi ở trước mắt
Nhớ anh lênh đênh biển khơi
Nhớ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-khong-duc-nu/542692/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.