Sáng ngày thứ hai, đợi Nhiễm Tái Tái mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi tại giường nhìn cô, áo sơmi màu trắng xám, hai nút phía trên chưa cài, tùy ý mở rộng ra, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh gợi cảm, ống tay áo ưu nhã kéo lên, chân dài thẳng tắp phối hợp cùng ống tay áo và quần thường xám nhạt, gọn gàng mang theo suất khí nam tính, lộ ra khí chất mê người.
Con mắt Nhiễm Tái Tái sương mù mịt mờ chớp chớp, nhìn người đàn ông kia ôn nhu mỉm cười, lập tức nhớ ra, má nhanh chóng bay lên hai đóa đỏ ửng, tay nhỏ vô thức nắm chặt chăn mền.
Giang Thần Dật nhìn cô tỉnh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thần sắc vô tận cưng chiều cùng thương tiếc, ôn nhu hỏi, "Còn đau không?"
Nhiễm Tái Tái ngượng ngùng lắc đầu, thanh âm dịu dàng nhu hòa, "Không đau ~ "
Chàng trai yêu thương hôn trên trán thiếu nữ, "Lần này anh quá thô lỗ, lần sau sẽ nhẹ chút."
Ánh mắt thiếu nữ như mặt nước mềm mại ủy khuất đối đầu ánh mắt anh, có chút nhíu đôi mi thanh tú, "Hôm qua anh cũng đã nói sẽ nhẹ chút..."
Giang Thần Dật vì biểu lộ rõ ràng không tin của thiếu nữ, cười khẽ một tiếng, "Đúng, trách anh!" Môi đẹp hôn hôn lông mi cô, "Cũng vì em quá đẹp!" Thật chặt ôm cô trong ngực, một lát sau, anh không thôi có chút thở dài, "Bảo bối, anh phải đi."
Nhiễm Tái Tái từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, "Hiện tại sao?"
Giang Thần Dật nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-khong-duc-nu/542689/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.