Chương trước
Chương sau
"Anh, từ bỏ, lát còn có yến hội ~~" Cô gái thanh lãnh vì có chút khàn khàn cùng lười biếng, vô cùng gợi cảm.
Hô hấp thuộc về đàn ông nóng ướt thô trọng phun trên cổ cô gái trắng nõn, bàn tay lửa nóng bóp nhẹ chỗ đầy đặn một cái, cô vừa muốn nâng thân thể bỗng nhiên bị anh lần nữa ép, người đàn ông bên tai cô khàn khàn, "Chúng ta đã tách ra hơn một năm, hiện tại mới hai lần, làm sao đủ ~~ "
"Anh..." Nhiễm Tái Tái đỏ mặt, cảm thụ trướng nóng quen thuộc, nhìn anh so một năm trước rõ ràng đen gầy rất nhiều, khí thế lại càng lạnh lùng nghiêm nghị, cuối cùng đau lòng, "Vậy anh lần này nhẹ chút ~~ "
Nghiêm Nhất Huân một tay nâng cái eo mịn màng, một tay nắm chặt một bên phong nhũ kiều nộn, lần nữa đỉnh vật to lớn chậm rãi vào cửa huyệt tiêu hồn, một bên trừu sáp một bên khàn giọng nói, "Anh muốn nhẹ một chút, nhưng một khi đụng phải em, anh chỉ thích nặng một chút, ngô ~~~ "
Nhiễm Tái Tái bị anh dần dần nhanh chóng chống bên trong, mê ly thở gấp, "Nhưng thật lớn... Em chịu không nổi, anh, a a... Đừng sâu thế, ngô... Thao quá nhanh.. Đừng như vậy... Anh, nhẹ một chút..."
Nghiêm Nhất Huân bị mị thịt trong huyệt càng thêm giảo gấp nháy mắt liền nhịn không được kích cuồng tăng thêm cường độ, anh lần lượt hung ác hướng tiểu huyệt dưới người cô gái dùng sức cắm vào, mỗi lần đều thẳng đỉnh hoa tâm, cắm cô gái nhỏ toàn thân run rẩy, dâʍ ŧɦủy̠ chảy ròng, không ngừng thét lên rêи ɾỉ.
"A... Hoa tâm trướng... Đừng đỉnh... Qυყ đầυ cứng rắn chết a a... Sảng khoái a, anh... Thao chết em gái... A... Nhẹ chút, anh nhẹ chút... Tiểu huyệt muốn bị cắm hỏng... A a... Đừng nhanh... Anh, em không được..."
Nghiêm Nhất Huân hô hô thở gấp nóng rực, anh không dừng được, vì thực sự rất thư thái, quá suиɠ sướиɠ. Anh có thể cảm giác rõ ràng nhục bổng của anh xuyên qua tầng tầng lớp lớp mị thịt áp lực thẳng đến cùng, cảm giác sảng khoái bị chăm chú bao khỏa, thật sâu hút cắn làm cho Nghiêm Nhất Huân thoải mái da gà san sát, lỗ chân lông toàn bộ mở ra, khống chế không nổi muốn càng nhiều, "Tái Tái, em quá chặt, a, sảng khoái ~~~ "
Nhiễm Tái Tái trong cuồng phong bạo vũ của người đàn ông, cắn chặt cánh môi phấn nộn, tay lúc đầu leo lên lồng ngực anh nhịn không được khước từ, "A a... Đừng đỉnh anh... Em sắp bị đỉnh hỏng... A a... Van anh, tha em... A a em gái không được... A a... Đừng đỉnh... A a a..."
Nghiêm Nhất Huân toàn thân mồ hôi rơi như mưa, trong cô gái không nhịn được giãy dụa, bỗng nhiên rút khỏi, khi cô gái không kịp phản ứng, xoay người cô, lưng đối mình, từ phía sau nâng thân eo cô gái, áp chế lần nữa cắm vào, tư thế như vậy khiến cho côn ŧɦịŧ to lớn lại thâm nhập mấy phần, qυყ đầυ cứng rắn trùng kích đến chiều sâu kinh khủng, trừu sáp cô gái đã chịu đựng không được càng không cầm được mị gọi.
"A a a... Anh, anh muốn làm chết em... A a a... Thật sâu... Em không được... A a, em gái sẽ bị anh làm chết khô... A a a... Anh quá mạnh... Thật tuyệt... A a a a..."
"Ngô... A..." Tiếng rêи ɾỉ khàn khàn mà ẩn nhẫn thỉnh thoảng sẽ từ cổ họng Nhất Huân tràn ra, anh cảm giác mình giống bị lửa đốt cực nóng. Kỳ thật từ lần đầu thân mật, anh đã biết, em gái của anh Nhiễm Tái Tái là cô gái danh khí khó gặp, trời sinh nội mị thể chất, trên giường có thể làm cho anh tiêu hồn vô cùng, mỗi lần đều đạt được vui vẻ to lớn. Đương nhiên anh cũng biết anh như vậy nghiện cùng thỏa mãn, vẫn vì cô gái này cũng là anh người thương.
... Sau một tiếng, Nghiêm Nhất Huân rốt cục thoả mãn thở dài, khi cô gái giãy dụa, anh rút du͙ƈ vọиɠ của mình từ trong huyệt thịt trơn ướt ra, từ phía sau ôm lấy cô gái nhỏ vẫn run rẩy không ngừng, một cái một cái xoa eo cho cô, dán mặt mồ hôi ẩm ướt của cô thở dốc, "Đau không, Tái Tái? Vừa rồi là anh không kiểm soát!"
"Đều nói còn yến hội, anh còn làm hung thế ~~" Nhiễm Tái Tái cảm thấy mình nhanh tan thành từng mảnh, nhưng nhìn người đàn ông một mặt nhu tình mật ý, lại cảm thấy thật sự là nói không được, chỉ hừ hừ vài tiếng biểu đạt bất mãn, liền tùy ý anh ôm cô đi tắm ~~
...
Phương gia, lấy xí nghiệp làm chủ, rất nhiều năm trước liền cắm rễ ở thủ đô của đại lục Thần Nguyệt. Qua mấy đời người phát triển chìm uẩn, đặc biệt là gia chủ trước cưới phù sư, vì Phương gia phát triển đại đại mở ra cục diện mới. Phương gia, cũng dần dần trở thành đỉnh tiêm thế gia hết sức quan trọng trong đô thành.
Đêm nay Phương gia cử hành yến hội, là sinh nhật tiểu thư Phương gia, vì dính đến đông đảo phù sư bằng hữu của mẹ cô, bởi vậy người tất cả đỉnh tiêm thế gia đều tới.
Bóng người lay động, ăn uống linh đình. Lúc này làm người khác chú ý nhất là minh châu duy nhất của Phương gia —— Phương Bích Dao.
Buổi tối nay trong các hậu duệ đỉnh tiêm thế gia cùng thiên chi kiêu nữ, không thiếu người tướng mạo xuất sắc, nhưng so với Phương Bích Dao đều ảm đạm phai mờ. Tiểu thư Phương gia, dáng người cao gầy tinh tế, khuôn mặt thanh thuần đến cực điểm, dáng vẻ thướt tha mềm mại, nói tới nói lui mềm nhũn vào tai, một bộ lễ phục màu đỏ lộ lưng xẻ tà càng phác hoạ ra đường cong mê người, thanh xuân lại vũ mị, đàn ông ở đây cùng nữ giới đều vô tình hay cố ý nghiêng mắt nhìn cô.
"Hôm nay tốt xấu là sinh nhật của cậu, Lam Diệp Thiên sao bây giờ còn chưa đến?" Khương Lỵ kéo tay Hoắc Chấn Vũ, thấy bạn tốt của mình vẫn một mình xuất hiện, không nhịn được tức giận bất bình.
Phương Bích Dao cười khẽ, "Diệp Thiên bình thường bề bộn nhiều việc, bất quá anh ấy đã đáp ứng tới."
"Rõ ràng đều nhanh thành hôn, sao còn trễ ~~" Khương Lỵ vẫn rất không thoải mái.
Phương Bích Dao biết bạn tốt cũng là vì mình bất bình, liền cầm ly rượu, nhẹ nhàng chạm cốc, "Dù sao cũng là người thừa kế duy nhất của Lam gia, bận bịu cũng rất bình thường!"
Ngay khi các cô nói chuyện phiếm, cổng yến hội đột nhiên yên tĩnh đến cực điểm, giống như tất cả thanh âm đều biến mất, chỉ có tiếng một đôi giày cao gót giẫm trên đá cẩm thạch, cộc cộc, cộc cộc vô cùng ưu nhã dần dần tới gần, tất cả mọi người không tự chủ được ngước mắt, theo tiếng bước chân nhìn.
Phương Bích Dao cùng Khương Lỵ cũng đồng thời quay người, nhìn nơi đó. Sau đó, các cô liền nhìn thấy cô gái kia đẹp đến đốt mắt, để cho người ta hít thở không thông —— Nhiễm Tái Tái.
Nhiễm Tái Tái tùy ý xõa tóc dài hơi cuộn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ tinh xảo dưới ánh đèn chiếu rọi, trắng muốt thấu triệt, đẹp không có thể bắt bẻ. Trùng hợp là, cô cũng mặc vào một bộ lễ phục lộ lưng xẻ tà tương tự, bất quá không phải màu đỏ như Phương Bích Dao, là hoàng kim, lễ phục màu vàng óng chói mắt trên người Nhiễm Tái Tái, mỗi một chỗ đều vừa đúng hoàn toàn dán vào thân hình cô, chi tiết cắt chế hoàn mỹ tinh tế, thêm cô kéo tay người đàn ông không thể coi nhẹ lạnh lùng khí thế, đem cô gái vốn ưu nhã diễm lệ càng thêm khí tràng mười phần, cao quý trang nhã.
Người ở chỗ này đều theo bản năng giảm bớt trò chuyện, ánh mắt một mực theo thân ảnh diễm lệ không ngừng đến gần, thẳng đến, chủ mẫu Phương gia, Tạ Vi chủ động cất bước tới gần, Phương Bích Dao mới giật mình đây là bạn của mẹ, cũng đi theo đến gần.
Đám người trong yến hội rất kinh ngạc nhìn chủ mẫu Phương gia từ trước đến nay cao ngạo nhiệt tình nghênh tiếp cô gái diễm lệ bắn ra bốn phía, cười vô cùng thân cận, "Nhiễm sư muội em rốt cuộc đã đến, sư muội em có mặt trong sinh nhật tiểu nữ, ta thật sự là cao hứng! Đây là tiểu nữ Phương Bích Dao, Bích Dao, tới chào!"
Lần này đám người minh bạch, đây chính là sư muội đồng môn gần nhất của Tạ Vi, phù sư tân tấn thiên phú, quan môn đệ tử Nhiễm Tái Tái nhiễm phù sư của Âu Dương Thiên Nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.