Có lẽ là gần một năm nay rồi .Từ ngày cô cứu Lan Nhi ở dưới núi , bảo vệ Lan Nhi từ ngày hắn phế bỏ chức vị hoàng hậu của cô thì hắn đã không được ôm cô như vậy rồi . Hắn nhớ sự ấm áp của cô , nhớ mùi hương của cô , nhớ giọng nói của cô , nhớ tất cả những thứ của cô . Chỉ là cái cảm giác mềm mại ấm áp ấy nhanh chóng biến mất . Cô đẩy hắn ra , khuôn mặt kiều diễm của cô bây giờ đã đẫm nước mắt. Cô nói :
- Người không còn tư cách ôm ta . Đối với người , ta cũng chỉ là một sủng vật mà thôi không hơn không kém đúng chứ ?
Nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt ấy hắn đau lòng không thôi . Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy ? Tại sao hắn lại có thể nói với cô như vậy cơ chứ ? Toàn thân hắn đang run rẩy . Hắn sợ khuôn mặt ấy , sợ ánh mắt ấy .
- A Tả ... ta .... ta ... không phải như nàng nghĩ đâu . .... Lúc đó , ta chỉ tức giận thôi .... nàng...
- Ngươi thôi đi , ngươi đây là đang biện hộ cho chính mình sao ? Chẳng nhẽ lại không biết sự lạnh nhạt của ngươi đối với ta ? Chẳng nhẽ ngươi không biết ta yêu ngươi ? À ta quên , lý do đấy là không thể nào đi . Đó là bởi vì chính câu hỏi của người đã giúp ta biết được tình cảm của mình mà .
- Ngươi có còn nhớ lần ta cùng Lan Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-khong-cong-luoc-nam-than/1601782/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.