Nhưng rồi có một ngày. Tôi nhớ rõ ngày hôm ấy , cô ấy không hề bám theo tôi. Đúng cả một ngày hôm ấy cô ấy không bám ấy theo tôi. Ngày hôm ấy cảm giác ra sao nhỉ ? Mất mát , trống trải , đúng vậy. Tôi nghĩ chắc cô ấy có việc gì thôi , đúng vậy , chắc là cô ấy có việc gì thôi. Nhưng mấy ngày sau đó cô ấy vẫn không đến tìm tôi. Lòng tôi có một nỗi lo sợ bất an. Liệu ... cô ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không ? Hôm đấy tôi cố tình về Lãnh Gia , thì mới biết tin cô ấy đi du học. Ồ , thì ra là đi du học. Tôi cũng không quan tâm cho lắm. Chỉ là vài lần không nhịn được mà tìm hiểu thông tin của cô ấy. Lúc đấy , tôi cũng biết cô ấy sống một năm ở nước Pháp rất thành công. Cô ấy còn là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới , biệt danh của cô ấy là Moon Shara. Tôi cũng vô tình biết được bộ thiết kế mà cô ấy nói là thiết kế cho chồng tương lai cô ấy. Lúc đó tôi không điều khiển được bản thân mình. Chỉ biết rằng , lúc đó rất muốn mua bộ trang phục đó. Thâm tâm tôi không muốn cô ấy là của một người khác , thật sự không muốn. Tôi chỉ muốn cô gái bé nhỏ ấy luôn đi theo tôi. Gọi tôi hai tiếng anh hai. Không lâu sau thì cô về nước. Nhưng không phải một mình , mà là cùng với một người con trai khác. Nhìn cô và tên đó vô cùng thân thiết với nhau , vô cùng thân thiết. Điều này làm cho tôi vô cùng khó chịu. Cô ấy vô cùng lạnh nhạt với tôi. Cô ấy nói với tôi , tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cô ấy. Gì chứ , tôi là anh trai cô ấy đấy , tôi có quyền khuyên ngăn em gái mình mà. Nhưng điều tôi không ngờ được là cô ấy phủ nhận , cô ấy nói cô ấy chỉ có một người anh trai thôi. Hơn nữa người anh trai đấy đã chết rồi. Tôi đau , thật sự rất đau. Nhưng lại không nói được gì chỉ biết nhìn bóng lưng của cô ấy sánh bước cùng người con trai kia xa dần. Ba tôi nói với tôi " muộn rồi " gì chứ . Tôi không quan tâm. Người tôi yêu mãi mãi là Đường Huyền Vi , muộn rồi thì có sao đâu. Sau đó tôi liền biết được lí do tại sao cô ấy trở nên như vây . Đó chính là do tôi yêu người đã giết anh trai và em gái của cô ấy. Tôi thật đánh chết mà. Thâm tôi vô cùng rối loạn. Giờ phải làm sao để cô ấy tha thứ cho tôi đây. Lúc đó , tôi chợt nhận ra là tôi yêu cô ấy mất rồi. Đúng vậy là tôi yêu cô ấy mất rồi. Nhưng bây giờ tôi còn tư cách nói mình yêu cô ấy nữa không ? Không lâu sau thì tôi cùng cô ấy nói chuyện với tôi. Thật lâu rồi tôi với cô ấy mới nói chuyện nhiều như vậy. Cô ấy đã nói hết cảm xúc của mình ra. Tôi đã khóc không ngờ mình lại khiến cho cô ấy chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Mình đúng là một thằng khốn nạn mà. Thật sự khốn nạn. Cô ấy nói cô ấy không yêu tôi lúc đó tôi đương như bất chấp tất cả. Mặc kệ cô ấy có chán ghét mình cỡ nào cũng vừa khóc vừa chạy lại cần tay cô ấy. Tôi hèn mọn cầu xin cô ấy Cô ấy có yêu tôi một chút nào không ? Dù chỉ một chút thôi tôi cũng mãn nguyện. Còn mong gì hơn , đúng cô ấy nói cô ấy có yêu tôi ít nhất là ít một khoảnh khắc nào đó. Chỉ là đó không phải cô ấy , cô ấy chỉ yêu Từ Mặc mà thôi. Đau , tim tôi với cùng đau , tôi bây giờ không có tư cách trách ai cả. Vì những thứ này tôi xứng đáng có được. Nó là tự tôi phải chuốc lấy thôi. Chap này Khả tặng Thảo Vy nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]