Nam Cung Hàn nâng ly rượu nhấp lên khóe môi, động tác hơi dừng lại. Đôi mắt nheo lại như muốn nhìn dung mạo của nữ nhân ngồi sau tấm rèm kia.
Tiếng đàn du dương vang lên, khiến tâm hồn hắn trầm mê vào ảo cảnh cho Uyển Nhi tạo ra. Giọng hát nhẹ nhàng êm dịu cất lên, hệt như tiên nữ lạc xuống phàm trần.
*Tình đã qua không nhắc lại, để mặc số phận an bài.
Bỗng chốc Nam Cung Hàn bóp chặt ly rượu, máu từ lòng bàn tay chảy ra. Lời ca này chẳng phải ám chỉ hắn và phi tần hay sao?
Bất giác hình ảnh của Uyển Nhi hiện lên, kho thống khổ. Khi hèn mọn cầu xin tình yêu của hắn. Khi thì cười xinh đẹp như hài tử, tại sao hắn lại nhớ nàng như vậy..
" Tại sao?
" Tại sao chứ:"
Uyển Nhi vẫn trấn định gãy đàn, miệng vẫn hát. Cô muốn nam chủ phải nhớ lấy nguyên chủ đã đau khổ như thế nào, nam nhân như bậc đế vương. Vẫn không nên trao trọn tình cảm..
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin
liên hệ FB: Phạm My (Tiểu Đào Đào)
" Mạn phép bêu xấu Hàn Tôn công tử rồi:" Uyển Nhi nhẹ nhàng lên tiếng.
Nghe được lời của Uyển Nhi, hắn mới thực sự hồi thần trong mê cảnh. Đôi lông mày nhíu chặt lại, cất giọng âm trầm lên.
" Xin hỏi Anh Túc Lâu Chủ, vì cớ gì lâu chủ lại đàn, hát bài này? Tại hạ có chỗ không hiểu.
" Mặc dù tiếng đàn và ca như tiên nữ. Nhưng không hợp với khung cảnh...
Không để cho Nam Cung Hàn nói xong, Uyển Nhi cười xinh đẹp sau bức rèm. Chậm rãi phun ra từng chữ.
" Hàn Tôn công tử sao có thể nói như vậy? Phi Tần trong hậu cung không khác trốn thanh lâu là mấy....
" Các nương nương đánh đổi thanh xuân, thuần khiết chỉ đổi lại một chút tình yêu từ bậc Đế Vương...
" Còn các cô nương ở đây, làm khách quan vui vẻ,phải bán rẻ nụ cười lẫn tâm. hồn của họ. Chỉ đổi lấy miếng cơm manh áo..
" Hàn Tôn công tử, có lẽ công tử vẫn chưa hiểu thế nào là ái tình nhân gian..
" Ôh - Không lẽ Anh Túc lâu chủ hiểu sao?:"
Nam Cung Hàn ẩn ẩn đau đớn trong lòng, những lời kia hắn nghe hiểu. Nhưng không phải các nàng ấy chỉ muốn địa vị và vinh hoa phú quý thôi hay sao?
Không, duy nhất vẫn có một nữ nhân ngốc nghếch. Luôn muốn tình yêu chân thành từ hắn. Nhưng nàng ấy ra đi mãi mãi rồi..
Nghe thấy Nam Cung Hàn đặt câu hỏi, Uyển Nhi chỉ cười nhẹ lắc đầu. Tay thử trên dây đàn..
" Không, ta không hiểu.. Và cũng không muốn tin bất cứ nam nhân nào..
" Nếu là ta, thì chắc chắn ta sẽ chấp nhận một bách tính bình thường. Sống một cuộc sống bình thản, không cần thiết chia sẻ nam nhân mình yêu thương với bất cứ nữ nhân nào khác......
Nam Cung Hàn ngẩn người, bây giờ nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường. Vị lâu chủ này lại muốn độc chiếm?
" Là tại hạ không hiểu, mong lâu chủ bỏ qua. Ta muốn nhìn qua dung mạo của lâu chủ, chẳng hay có được hay không?
" Được...:" Uyển Nhi dứt khoát trả lời.
Nam Cung Hàn vui vẻ, không ngờ vị lâu chủ này lại dễ dàng đồng ý như vậy... Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu, Uyển Nhi lại dội cho hắn một thau nước lạnh
" Nhìn cũng được, nhưng Hàn Tôn công tử phải đưa ra 100 vạn lượng hoàng kim.
" Ta đích thân bồi rượu công tử 1 canh giờ..
Nam Cung Hàn trợn mắt to, hắn không nói nên lời. 100 vạn lượng hoàng kim, chỉ để nhìn được mặt lâu chủ của một kĩ viện.
Là cái giá trên trời, quốc khố của hắn có nhiều nhưng 100 vạn lượng hoàng kim, chứ không phải là bạc..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]