Chương trước
Chương sau
- -16---#Tiểu Đào Đào

Uyển Nhi muốn cha mẹ không phải lo lắng, nên quyết định truyền âm thanh để báo bình an. Vốn dĩ truyền âm thanh có giới hạn nên trước giờ cô không dùng.

Nay khoảng cách với nơi cha mẹ thân thể này không xa. Nên cô mới sử dụng truyền âm thanh.

Sáng hôm sau Uyển Nhi làm xong bữa sáng, hái một ít hoa quả mang ra. Vì ở thôn trang hẻo lánh không có tiểu lâu, bất đắc dĩ cô phải tự xuống bếp nấu.

Mở cửa ra, tính gọi Hắc Vong ra dùng bữa. Thì một khối đen đen đang lắc lư, thiếu chút nữa dọa cho cô nhảy dựng lên.

Uyển Nhi căng mắt ra nhìn, sau đó lên tiếng gọi thử: " Hắc Vong, là ngươi sao??

Hắc Vong hơi gật đầu, lắc lư tiến lại gần Uyển Nhi. Cất tiếng hơi âm trầm vang vọng.

" Phải, ta dọa cho cô nương sợ hãi sao?

Uyển Nhi cười sáng lạn lắc đầu. Bàn tay xoa xoa lên khối đen đen kia, liền cảm giác được ấm áp mềm như bông.

" Hắc Vong! hình dạng này của ngươi rất được, rất ấm còn mền. Tối có thể làm ấm giường cho lão nương nha.

Hắc Vong nổi đầy hắc tuyến, nữ nhân này ngang nhiêm xem hắn là vật làm ấm giường?

" Hừ..... "

Uyển Nhi vẫn xoe nhéo khối đen mềm kia. Còn cao hứng lên tiếng.

" Ngươi đói rồi phải không? hôm nay ta có nấu thịt ma thú hầm...mau lại đây ăn.

" Cô nương biết bắt ma thú sao?:" Hắc Vong đi theo Uyển Nhi ra ngoài, còn không quên mở miệng hỏi.

" Không! ta đâu có rảnh đi bắt ma thú. Là ta thịt ba con ma thú cấp 9 kia rồi, để lại cũng vô dụng...

Hắc Vong:"....."

Hắn muốn phun tào, 3 con ma thú cấp 9 đó không phải ai muốn cũng có. Vậy mà nữ nhân này một câu không hỏi liền thịt?

Sau này hắn tiêu dao thiên hạ bằng cái gì? đi bộ sao! chuyện này là không thể nào đi.

Hắc Vong theo tới nhà ăn, thì nguyên con ma thú đều được chặt nhỏ. Mùi vị không tệ, Uyển Nhi nhìn chằm chằm Hắc Vong..

Cô không biết khối đen đen kia của hắn, không mắt mũi miệng thì ăn kiểu gì. Uyển Nhi chống cằm một lúc vẫn không thấy Hắc Vong ăn. Cô lên đành nhắc nhở hắn.

" Ngươi ăn đi! ta nấu rất ngon đấy.

Hắc Vong Không trả lời, hắn cầm khối thịt lên đưa lên trước mặt, miếng thịt liền biến mất. Uyển Nhi trừng mắt, tay vội vàng gắp miếng thịt.

" Ngươi, ăn thêm miếng nữa đi...nhanh ăn....

( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ Hắc Vong +10% Độ hảo cảm là 75% tiểu tỷ tỷ rất giỏi)

Hắc Vong tưởng rằng Uyển Nhi đang lo lắng cho ăn, nên hắn liền ăn thêm một miếng nữa.

Uyển Nhi đơ mặt, miếng thịt vẫn tự nhiên biến mất. Thật thú vị, nếu để cho nam chủ này ở hiện đại, cô sẽ dùng hắn để hút bụi.

Sau khi hai người ăn xong,liền ra sau viện phơi nắng. Từ khi Hắc Vong hiện nguyên thân, thân thể hắn được Uyển Nhi tận dụng triệt để.

Khi cần sẽ làm chăn, làm gối ôm. Có khi còn làm thảm trên ghế mây. Uyển Nhi thập phần ưng ý vị nam chủ này.

Nữa tháng trôi qua rất nhanh, ngoài ăn rồi ngủ ra thì độ hảo cảm vẫn ở mức 75% không tăng lên một chút nào.

Hắc Vong trở lại nguyên hình, hắn đưa ra ý định muốn đưa Uyển Nhi về tận rừng Bồng Lai.

Uyển Nhi đang làm thịt con ma thú còn lại, nghe thấy Hắc Vong đưa ra ý định này. Động tác của cô hơi dừng lại, sau đo mở miệng hỏi.

" Hắc Vong! ngươi thấy ta ăn nhiều nên muốn đuổi ta đi có phải không?

Hắc Vong thoáng chốc giật mình, hơi mất tự nhiên nói:" Không Phải.... không.. phải..

" Mà ta sợ người nhà của cô nương lo lắng. "

Hắn biết thú nhân từ trước tới nay, đều cư trú ở rùng Bồng Lai không bao giờ tiếp xúc với bên ngoài. Cách tốt nhất vẫn nên để Uyển Nhi trở lại rừng Bồng Lai.

Uyển Nhi rũ mắt xuống, tiếp tục làm thịt ma thú. Nhìn không ra cảm xúc gì, lãnh đạm nói.

" Được! ăn xong bữa này chúng ta liền đi.

Hắc Vong gật gật đầu, không nói gì. Từ thôn trang này tới rừng Bồng Lai phải mất nữa ngày. Nhưng ma thú đã bị ăn thịt hết rồi, mất thời gian sẽ chậm hơn một chút.

Hai ngày sau liền tới khu rừng Bồng Lai. Bên trong khu rừng xinh đẹp như tiên cảnh, vì vậy được đặt cho cái tên Bồng Lai này..

Hắc Vong mãi nhìn ngắm khu rừng, tới khi Uyển Nhi rừng trước một trụ đá ngũ sắc cao chọc trời. Uyển Nhi kéo Hắc Vong đứng sang một bên.

Còn chính mình,đặt bàn tay lên trước trụ đá ngũ sắc. Miệng nhỏ mấp máy, âm thanh du dương vang lên.

" Vạn thú nghe ta, công chúa trở lại, ta lệnh cho ngươi mở "

Tức khắc Uyển Nhi lập tức biến hóa rất lớn, linh lực màu xanh tỏa ra. Uyển Nhi từ hình người liền biến thành con bạch hổ trắng tinh khiết xinh đẹp.

Cặp mắt xanh pha lê trong vắt, chiếc đuôi trắng phe phẩy. Lúc này trụ đá kim sắc phát ra tiếng động mạnh, từ từ mở ra.

Ầm~~Ầm....

Hắc Vong kích động không thôi, vì hắn nhìn Uyển Nhi ở dạng nhân tộc rất xinh đẹp.

Trở về hình dạng thú nhân, lại toát ra khí thế cao ngạo như vương. Mặc dù là hình thú nhưng lung linh tới lóa mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.