- --3---#Tiểu Đào Đào
Nhạc Thất Thất nhìn Uyển Nhi lạnh nhạt không mở miệng nói, hắn còn tưởng cô không biết nói. Hắn đành lên tiếng trấn an.
" Tỷ Tỷ không cần sợ hãi, chúng ta là người tốt, sẽ không thương tổn tỷ tỷ!"
Uyển Nhi gật đầu, nhìn về hướng Nhạc Thất Thất nở nụ cười kinh diễm, cất giọng nhẹ nhàng như tiếng hát.
" Cảm ơn "
Nhạc Thất Thất mắt miệng mở lớn, kinh ngạc không thôi. Ban đầu hắn có tưởng vị công chúa thú nhân này, không nói được. Không ngờ khi cất tiếng, lại khiến người khác phải mê đắm.
Ly Tịch Y không kiên nhẫn mà trừng mắt với Nhạc Thất Thất. Mở miệng nói.
" Nhạc Thất Thất, ngươi có muốn làm chính sự hay không? Nàng ta chỉ là dược, không hơn không kém.
Nhạc Thất Thất có hơi bất mãn, nhưng Ly Y Tịch nói đúng, họ cần máu cho thú nhân này. Hồi sau đành phải im lặng.
Ly Y Tịch vung tay lên thứ bột trắng gì đó phả vào mặt Uyển Nhi. Tích Tắc Uyển Nhi lâm vào hôn mê.
Không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng cô nhận ra bản thân mình đang ở một căn phòng khác.
Không xa hoa như căn phòng kia, bản thân được nằm trên giường không còn nhốt ở trong lồng sắt nữa.
Uyển Nhi đánh giá căn phòng này, không khác gì ở cổ đại là mấy. Vì tất cả đồ vật đều là gỗ quý hiếm, trạm khắc tinh xảo.
Ngay lúc này cửa phòng một lần nữa bị người đẩy ra, Uyển Nhi đảo mắt nhìn về hướng cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xoay-nguoi-cua-uyen-nhi/2993360/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.