Uyển Nhi tiến lại gần, thì thầm vào tai Quân Ngôn Lục.
" Xong xuôi chuyện này, tôi muốn ăn tôm nhỏ của anh "
Vài giây sau, không gian lại trở nên yên lặng. Quân Ngôn Lục híp híp mắt, môi mỏng câu lên.
Hai tay véo má lúm đồng tiền của cô, trầm thấp lên tiếng.
" Đi ngay thôi! "
Uyển Nhi nhìn hắn đầy ý cười, nam chủ nguy hiểm hắc hóa nay còn đâu. Nhìn hắn lúc này rất đáng yêu, thật sự muốn ăn sạch tên nam chủ này.
Cô ghé sát lại gần mặt của Quân Ngôn Lục. Hôn lên cánh môi mỏi của hắn, lên tiếng.
" Tiến Sĩ Quân, anh gấp gáp muốn tôi ăn anh đến như vậy sao? theo ý anh, ngày mai sẽ khởi hành...
" Ai... ai gấp chứ! tôi còn chưa cho phép em ăn tôi, em chỉ là vắc-xin của tôi mà thôi.
Quân Ngôn Lục mấp máy môi, cúi đầu ủy khuất. Hắn không thể chống lại mị lực của nữ nhân này, ở bên cạnh rất muốn thân thân.
1 tháng sau, căn cứ Thành Nam. Nam nhân đeo mặt nạ, cụt một tay nhìn về khoảng trời xa xăm.
Nữ nhân không tay chân, ngồi dựa lên chiếc xe lăn. Nghiến răng lên tiếng.
" Linh Ca, chị ta đã hại hai ta người không giống người, quỷ không ra quỷ. Anh còn nhớ tới chị ta sao?
Cố Chi Nhàn lúc này không khác gì cục thịt, chỉ có thân và đầu. Tay chân đều bị cắt cụt, cuộc sống không mấy tốt đẹp.
" Bốp~~Câm miệng, "
Chu Linh quay người lại, dùng cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xoay-nguoi-cua-uyen-nhi/2993347/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.