Chương trước
Chương sau
Uyển Nhi vừa kịp ôm Hứa Thiên Kỳ vào bệnh viện thì cô lâm vào hôn mê, trái tim không ngừng co thắt lại.

Cả hai người đều được đưa vào phòng cấp cứu khẩn cấp, lúc này Phùng Mặc hối hận, hắn khẩn trương tới bệnh viện còn không quên gọi cho ba mẹ mình tới.

Lúc này chỉ còn một mình Hứa Thiên Kỳ là tỉnh táo, rất may vết đâm không trúng nơi trí mạng. Điều hắn lo sợ lúc này, là Uyển Nhi đang cấp cứu ở phòng bên cạnh.

[...] Chúc mừng tam thiếu, hoàn thành tâm nguyện ký thể. Tôi muốn trở thành đàn ông thực thụ.

" Ta muốn biết cô gái ấy hiện tại ra sao rồi?

[...] Theo thống kê, tỷ lệ điểm sinh mệnh là 5%, đang trong tình trạng không thể nào qua khỏi.

Hắn nhìn lên trần nhà trắng toát, ngực được băng bó kĩ càng. Mím chặt môi hạ quyết định, hắn nhất định không buông bỏ nàng.

" Ta muốn biết, tuổi thọ của thân thể này.

[...] Tuổi thọ của thân thể này còn sống được 50 năm nữa, tam thiếu người không trở về hiệp hội sao?

" Không! ta muốn chia đôi điểm sinh mệnh cho cô ấy. Đừng can ngăn ta, trở về ta sẽ tự khắc nhận hình phạt.

[...] Được! Được.

( Đang tiến hành chia đôi điểm sinh mệnh - 5% -80% -100% Chia thành công)

[...] 25 Năm sau,ta sẽ trở đón tam thiếu. Đừng quên chuẩn bị trước tinh thần nhận hình phạt.

" Đã rõ "

Hắn mĩm cười thỏa mãn, chỉ cần được ở bên cạnh nàng. Dù mất đi tính mạng hắn cũng không cần, đừng nói tới thế giới trừng phạt kia.

Thời điểm ông bà Phùng tới, thì nhìn thấy Phùng Mặc hai tay nhuốm máu tươi. Hắn ngồi đờ đẫn, nhìn ba mẹ mình đang nhìn hắn.

Ông Phùng tiến tới đánh ngã Phùng Mặc xuống đất. Khóe miệng còn chảy ra tia máu, ông hét lên.

" Đồ nghịch tử này, ngươi đã làm gì Tiểu Nhi rồi.

" Ngươi không phải là con người, nếu Tiểu Nhi có mệnh hệ gì, thì đừng trách ta.

Phùng Mặc nhìn ba mẹ mình, bây giờ thì hắn hối hận rồi. Thứ gì không phải của mình, thì có dành giật cũng không thuộc về mình.

Hắn quỳ xuống đất, lên tiếng xin lỗi. Lời xin lỗi này là chân thật từ trong đáy lòng của hắn.

" Ba Mẹ con xin lỗi, tất cả là do con. Con xin lỗi Tiểu Nhi, xin lỗi Hứa Thiên Kỳ..

" Mạc Nhi, con nói đi. Con đã gây ra chuyện gì rồi? bà Phùng không nhịn được, mà run rẫy hỏi..

" Con đi theo Tiểu Nhi và Hứa Thiên Kỳ, em ấy tỏ tình với Hứa Thiên Kỳ...

" Con mất kiểm xoát muốn đâm em ấy, nhưng Hứa Thiên Kỳ đã đỡ được. Tiểu Nhi đưa hắn cấp cứu, thì bệnh tim tái phát..

" Cộp ~~ Côp "

" Ba Mẹ, con xin lỗi. Con sẽ trả giá cho hành động mình gây ra:" Phùng Mặc vừa nói, không ngừng dập đầu tới chảy máu.

" Aaaaaaaaaaaaa! trời ơi, con gái tôi. Nó chỉ còn sống không quá 30 ngày nữa, mà ngươi còn ác độc muốn giết em gái mình.

" Phùng Mặc! ta không có đứa con trai là ngươi.

Bà Phùng như nổi điên, bà phẩn uất. Con trai bà, 5 lần 7 lượt muốn giết em gái mình. Bà cảm giác chính mình đã sinh ra ác quỷ, chứ không phải con người.

Lúc này bác sĩ đi ra, với gương mặt khả quan. Liền lên tiếng thông báo.

" Thông báo cho hai vị một tin vui, con gái hai vị xuất hiện kì tích. Trái tim đã khỏe mạnh như người bình thường.

" Chỉ cần ở lại theo dõi ít hôm, sẽ được xuất viện.

"Bác sĩ! Bác sĩ đây là sự thật? không có nghe nhầm?

Ông bà Phùng như tưởng mình nghe nhầm, vội vàng hỏi lại.

" Tôi nói là sự thật! chúc mừng hai vị.

Phùng Mặc lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, hắn nhớ tới Hứa Thiên Kỳ. Đúng rồi còn Hứa Thiên Kỳ.

" Bác sĩ, còn người đàn ông kia, hiện tại ra sao rồi?

" Ah " Người đó đã qua cơn nguy hiểm. Bây giờ hai người đó đang nằm ở phòng hồi sức. Gia đình có thể vào thăm.

Bây giờ ông bà Phùng và Phùng Mặc mới yên tâm, lẫn vui sướng vào thăm Hứa Thiên Kỳ và con gái họ.

" Cảm ơn trời phật đã không quá tuyệt tình, với Phùng Gia chúng con "

Ba người tiến vào phòng bệnh, lúc này Hứa Thiên Kỳ không có nằm trên giường. Mà hắn ngồi cạnh mép giường nắm chặt bàn tay của Uyển Nhi.

Ông bà Phùng cảm động, nhờ có Hứa Thiên Kỳ chắn dao giúp con gái mình. Họ nhìn hắn, trên lồng ngực còn quắn chặt băng gạt. Gương mặt nhìn không ra đau đớn nào.

"Cậu Hứa, cảm ơn cậu. Thành thật cảm ơn cậu " Ông bà Phùng chân thành cảm ơn Hứa Thiên Kỳ.

Lúc này Phùng Mặc không biết phải nói gì, từ đầu người sai luôn luôn là hắn.

Hắn hối hận thật sự, cũng may ông trời, không lấy đi tính mạng của hai người.

Hứa Thiên Kỳ không thèm quan tâm tới Phùng Mặc. Hắn căm ghét nam nhân này.

Vài phút sau Uyển Nhi liền tỉnh. Nơi trái tim không còn đau nữa, giống như đã được ai đó xoa dịu lại. Cô mở mắt ra. liền thấy Hứa Thiên Kỳ đang nắm chặt tay cô.

" Thiên Kỳ ca ca, anh không sao rồi! thật tốt anh không sao cả rồi.

" Em sợ rằng mình không được nhìn thấy anh nữa.

" Bảo Bảo ngoan! chúng ta còn chưa kết hôn, nên sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hứa Thiên Kỳ ôn nhu xoa đầu cô, ánh mắt hắn tràn đầy yêu thương sủng nịch không bao giờ hết..

Uyển Nhi trợn mắt kinh ngạc, lắp bắp lên tiếng:" K.... ết... kết hôn, nói như vậy, Thiên Kỳ ca ca đã đồng ý với em..

" Phải! Anh đồng ý:"

Hắn không suy nghĩ mà trả lời ngay, người hắn thương yêu trước mặt thì cần gì phải suy nghĩ nhiều.

Uyển Nhi đảo mắt nhìn lên ông bà Phùng và Phùng Mặc. Cô vui mừng lên tiếng.

" Ba Mẹ! Thiên Kỳ ca ca đã đồng ý lấy con. Ba Mẹ, con không có nghe lầm.

" Tiểu Nhi, con không có nghe nhầm:" Bà Phùng vui sướng, nước mắt nhòa nhòa ôm lấy chồng mình.

Phùng Mặc thấy Uyển Nhi và Hứa Thiên Kỳ không xảy ra chuyện gì hắn liền rời đi.

Hắn âm thầm tới sở cảnh sát tự thú, hắn không còn dũng khí đối mặt với hai người lẫn ba mẹ mình.

( Ting độ hào cảm của nam chủ +20% độ hảo cảm là 100% chúc tiểu tỷ tỷ ở lại chơi vui vẻ)

Uyển Nhi kinh ngạc lên tiếng:" Đây là ý gì?

[...] Tiểu tỷ tỷ xem như là vé du lịch dài hạn 25 năm đi.

" Được cảm ơn mi Hệ Thống "

Hệ Thống lẩm bẩm vài câu. Như chỉ mình hệ thống nghe được.

[...] Cảm ơn ta làm gì, nên cảm ơn tên ngốc kia. Hazzzz ta thật không hiểu tình cảm của con người a~~~~

___________25 năm sau.

Hai người phụ nhân, nắm tay nhau trên giường bệnh. Uyển Nhi thấy thật là, vì sao cô và nam chủ lại sinh bệnh cùng một ngày?

" Hứa Thiên Kỳ, anh nói xem bác sĩ nói em không sống quá 3 tháng. Nhưng em đã sống tới 25 năm rồi.

" Có phải là kì tích hay không?

Nam nhân trung niên điển trai bên cạnh, vẫn nắm chặt tay Uyển Nhi. Hắn mĩm cười hạnh phúc.

" Phải Bảo Bảo! kiếp này của anh gặp. Được em cũng là kì tích.

Uyển Nhi cười ngọt ngào, chút hơi thở cuối cùng lên tiếng hỏi.

" Hứa Thiên Kỳ! Anh là.......ai?

( Nghiệm vụ hoàn thành 100% -- Thoát ly khỏi vị diện thành công)

Hắn ngồi lên, hôn nhẹ lên trán Uyển Nhi. Lúc này cô đã không còn thở, hắn nhẹ nhàng lên tiếng.

" Bảo Bảo! Anh là người yêu em nhất. Bất kể em ở đâu, trái tim anh vẫn sẽ nhận ra em.

" Anh yêu em "

[...] Tam thiếu tới lúc trở về hiệp hội rồi.

" Được! nhưng ngươi không được. xóa kí ức của ta.:" Hắn không muốn bị xóa đi kí ức.

[.....] Được!

( Tự động xóa ký ức --- Xóa thành công,)

[...] Xin lỗi tam thiếu, hệ thống công lược hứa sẽ tìm cho ta ngoại hình đẹp như hắn. Không xóa là không xong với hắn.

" Trở về hiệp hội. Mà ta với mi đang nói chuyện gì??

____________________________

- Đã hoàn thành vị diện 28
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.