Uyển Nhi không chịu thua cuộc, vội vàng chạy theo Hứa Thiên Kỳ. Cô quên mất chính mình đang bị bệnh tim.
Cật lực chạy theo vài bước, lồng ngực cô đau thắt lại. Gương mặt trắng bệch, vô lực ngã về phía trước.
Hứa Thiên Kỳ phản ứng kịp thời, duỗi tay ra đỡ lấy Uyển Nhi. Hắn nhăn mày, nhìn ra cô chịu đựng một cơn đau đớn. Nhưng lại không mở miệng kêu rên lấy một tiếng.
" Cô không sao chứ? Hay tôi cho người đưa cô tói bệnh viện không?
Uyển Nhi lắc đầu, vội vã bắt lấy ống tay áo Hứa Thiên Kỳ:" Cảm ơn chú....cháu nghĩ ngơi chút liền khỏe.
Hứa Thiên Kỳ nhìn sắc mặt Uyển Nhi càng tái nhợt. Hắn không còn biện pháp đành bế ngang Uyển Nhi, tới phòng làm việc của mình.
" Nhìn tôi già lắm sao? Tôi chỉ mới 26 tuổi. " Dọc đường Hứa Thiên Kỳ, không quên đính chính lại số tuổi cho Uyển Nhi biết.
Uyển Nhi âm thầm câu miệng cười, đô đô môi hồng lên:" Xin lỗi! Không phải già "
" Anh rất đẹp, chỉ là ba ba nói. Nam nhân lớn tuổi đều rất tốt... mà tôi nhìn anh liền biết anh là người tốt.
Uyển Nhi nói tới mức chuyện không đúng, liền trở thành có lí. Hứa Thiên Kỳ chau mày, quả thật hắn là nam nhân, nhưng không phải người tốt đẹp gì.
Hắn chỉ hứng thú với nam nhân, nhưng ngay từ đầu hắn nhìn vào ánh mắt. Lẫn gường mặt tỏ ra lạnh lùng của cô gái này, lại gợi lên hứng thú không ít.
Điều kì lạ là, chạm vào người cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xoay-nguoi-cua-uyen-nhi/2993276/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.