Chương trước
Chương sau
Lúc này Tống Thế Vũ cả người nhếch nhác không khác gì ăn mày. Sau cái lần Ẩn Ngạo Hàm sai đàn em vứt ông ta xuống Biển.

Thì Tên đàn em kia không vứt hắn, mà chỉ thả Tống Thế Vũ đi. Ông ta cũng không hiểu lí do tại sao. Tiền tài danh vọng ông ta đều mất hết.

Món nợ này Tống Thế Vũ chỉ dám tính trên đầu Ẩn Ngạo Hàm. Ông ta rất sợ Uyển Nhi, ông ta xem cô như một con Quái Vật không Thể chạm vào.

Màn đêm buông xuống. Thành phố tấp nập cũng trở nên vắng lạnh.

Khi Uyển Nhi trở lại chung cư, phát hiện trong phòng Ẩn Ngạo Hàm không bật đèn.

" Chưa về sao" khuya rồi hắn còn định đi đâu?

Uyển Nhi đẩy cửa vào, ấn công tắc đèn điện lên.

Phát hiện, Ẩn Ngạo Hàm từ trong phòng ngủ ra, trên tay còn cầm bó hoa là hộp nhẫn.

Hắn tiến lại Quỳ xuống. Cất giọng trầm thấp, xen kẽ lo lắng.

" Bảo.. bảo... Em đã ăn sạch anh rồi. Em cũng nên có trách nghiệm,.....

"Bảo Bảo.. Em đồng ý lấy anh nhé... Hãy sinh cho anh nhiều cái tiểu bánh bao.

Uyển Nhi phức tạp nhìn Ẩn Ngạo Hàm, sau đó xinh đẹp nở nụ cười sáng lạn. Hai tai nhận lấy bó hoa, tay trái đưa ra.

" A Hàm~~ Em đồng ý.... "

Ẩn Ngạo Hàm mừng như điên, tay run run đeo nhẫn cho cô. Xong nhấc bổng cô lên xoay nhiều vòng. Cất giọng vui sướng.

" Bảo Bảo tháng sau..không.. Quá trễ.. Tuần sau chúng ta kết hôn nhé.

Uyển Nhi đáp cánh môi của mình, hôn sâu...lâu sau mới buông cánh môi hắn ra. Ngọt ngào lên tiếng.

" A Hàm~~ Anh nói khi nào đều được. Dù là ngày mai cũng được. "

Ẩn Ngạo Hàm si luyến nhìn Uyển Nhi, như thể trên đời này vật quan trọng nhất của hắn là cô không thể ai sánh bằng.

( Ting -- Hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 97% tiểu tỷ tỷ quá giỏi).

•••••••••••••••••

Nhà Thờ Đức Mẹ...bên trong giáo đường.

Ngày hôm nay, tiếng chuông điểm 12 giờ trưa vang lên, dàn nhạc giao hưởng du dương,pháo hoa bắn khắp giáo đường

Một đôi bích nhân xinh đẹp nắm tay nhau, bước theo thảm đỏ đi đến, đi vào trong lễ đường.

Khách quý đứng ở hai bên đều là các nhân vật nổi tiếng, sôi nổi vỗ tay. Vẻ mặt, đều là chúc phúc.

Bên ngoài một dàn Đàn em mặc vét đen, đeo kính đen bao bọc kín mít bên ngoài.

Phải biết rằng, đây là hôn lễ hoàng tráng nhất, giữa Ẩn Gia và Phùng Gia. Từ con người cho tới Gia thế đều xứng với nhau.

Đám cưới được tổ chức quá mức tráng lệ xa hoa. Đây là đám cưới biết bao mong ước của các cô gái.

Trong một góc tối, Tống Thế Vũ trong trang phục Mục Sư, trong tay nắm chặt khẩu M14. Đôi mắt không ngừng hướng tới đôi bích lân đang tỏa sáng KiA.

Ẩn Ngạo Hàm tuấn mĩ lạnh lùng, mặc bộ lễ phục màu trắng, dáng người cao lớn khí thế hơn người

Mặt mày tà mị lại tùy ý, khí thế cường đaị khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Uyển Nhi, mặc áo cưới cúp ngực, đuôi váy dài kéo sau lưng, thiết kế thanh nhã quý phái, phác họa ra đường cong duyên dáng của cô. Trên đầu cài vương miện khảm kim cương sáng lấp lánh.

Mơ hồ nhìn thấy dung nhan xinh đẹp đến cực điểm thật giống với nữ hoàng xinh đẹp cao quý, làm mọi người phải kinh diễm.

Lúc này, hai người thân mật dắt tay nhau, tới gần cha sứ

Cha xứ đọc lời thề nguyền.

Ẩn Ngạo Hàm cậu có đồng ý để cô gái này trở thành vợ của mình? Vô luận bệnh tật hay khỏe mạnh, hay dù bất kỳ lý do nào khác.

" Đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn trung trinh với cô ấy cho tới phút cuối cùng của sinh mệnh?”

Ẩn Ngạo Hàm quay đầu, yên lặng nhìn Uyển Nhi: “Tôi đồ.....”

Câu nói chưa kịp vang lên, thì Bỗng nhiên có một người đàn ông trong đám khách khứa lao ra. Tay cầm khẩu súng ngắn m14 hét lên.

" Ẩn Ngạo Hàm Đi Tìm chết đi "

- - Đoàng~~Đoàng~~

Uyển Nhi phản ứng nhanh chóng, xoay người che chắn cho Ẩn Ngạo Hàm, ăn chọn viên đạn.

Giây tiếp theo — Ẩn Ngạo Hàm chưa kịp phản ứng. Thì máu trên người Uyển Nhi đã nhiễm đỏ một mảnh.

Hắn nhanh chóng bế Uyển Nhi lên. Gắt gao ôm chặt miệng vết thương trên bụng cô.

Đồng thời, giơ tay, một đám người mặc áo đen đi tới! Rất nhanh khống chế được Tống Thế Vũ.

Ẩn Ngạo Hàm nhìn sắc mặt Uyển Nhi đang nhợt nhạt dần. Hắn tức giận điên cuồng cầm lấy súng bắn xuyên qua đầu Tống Thế Vũ.

Ẩn Ngạo Hàm liếc một dãy đàn em, Thấy tên Lý Khôi như đang muốn tháo chạy. Ẩn Ngạo Hàm nâng súng lên, không lưu tình bắn chết Lý Khôi

Ẩn Ngạo Hàm điên cuồng hét lên.

" Phản Ẩn Ngạo Hàm Ta kết quả nhận lại. Là cái chết.....

Tay hắn bịt lấy miệng vết thương, bế bổng cô lao nhanh ra khỏi lễ Đường tới bệnh viện... Hắn luôn miệng lẩm bẩm...

"Bảo Bảo... Anh không cho phép em ngủ... Em phải tỉnh..tỉnh.. Chúng ta còn chưa nói xong.

" Bảo bảo... Anh đồng ý với Em..xuốt đời bên em mà...

( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +2% bây giờ là 99%)

Uyển Nhi vẫn hôn mê không hay biết gì. Cho tới khi được đẩy vào phòng cấp cứu khẩn cấp..

Ẩn Ngạo Hàm, trong lòng lo lắng. Hối hận không nguôi, nếu như hắn chịu sử lý Tống Thế Vũ Ngay lúc đó thì Bảo Bảo của hắn sẽ không chắn đạn thay hắn..

" Người ta nói đàn ông sẽ không bao giờ khóc. Nhưng bây giờ hắn khóc như một đứa trẻ, nước mắt không hẹn mà tuôn rơi.

Sau 3 giờ phẫu thuật thành công. Uyển Nhi được đưA vào phòng hồi sức đặc biệt.

Bác sĩ có nói, cô gặp phải vấn đề tâm lý, rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Ẩn Ngạo Hàm đau khổ nhìn cô ngủ say trên giường bệnh.

" Tất cả là do hắn.... Hắn hối hận. Hắn hận chính bản thân mình sơ sót. Trong đàn em có người tạo phản mà không hề hay biết.

" Bảo Bảo.. Em nhanh tỉnh dậy, đừng chỉ biết ngủ.

" Hãy tĩnh dậy nhìn anh đang đau khổ. Tỉnh dậy nhìn anh dù chỉ là một chút thôi...

" Anh xin em.. Bảo bảo.. Tỉnh dậy đi

••••••••••••••••••Ba năm sau.

Ẩn Ngạo Hàm vẫn như thường lệ, rút thân ra khỏi hắc đạo, Giúp Uyển Nhi quản lí Tập Đoàn Phùng Thị.

Đã ba năm trôi qua. Uyển Nhi vẫn Nhắm mắt ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại. Thật ra khi bị súng bắn, cô sợ đau nên xuất hồn ra khỏi xác.

Lần đầu xuất hồn còn thiếu kĩ năng, liền hôn mê.

Lúc này Ẩn Ngạo Hàm đang ôn nhu lau tay cho Uyển Nhi. Miệng lẩm bẩm mắng cô.

" Bảo Bảo ~~ em hư lắm.. Ngủ liền một Mạch Ba năm không chịu dậy..

" Ba năm anh sợ Bảo Bảo dậy sẽ không thấy anh. Anh không dám ngủ... Bảo Bảo em dậy mà Đánh anh đi.

Không một ai đáp lại lời hắn, ba năm qua hắn đều như vậy nói chuyện một mình.

[...] Tiểu tỷ tỷ, tỷ còn không tỉnh xoát nốt 1% còn lại thì thất bại nghiệm vụ bây giờ.

[...] Tiểu tỷ tỷ đừng ngủ nữa... Nhà hàng hôm nọ ra món vịt quay bắc kinh ăn một tặng mười. Tiểu tỷ tỷ nhanh tỉnh a~~

Uyển Nhi rơi vào khoảng đen tối, trong đầu luôn nghe Hệ Thống nhắc nhở.. Hình như có ăn? Còn nghe giọng Ẩn Ngạo Hàm gọi cô?

Hai hàng mi khẽ rung rung, cô cố gắng nâng mí mắt nặng nề lên. Bàn tay cố gắng nâng lên khẽ xoa đầu Ẩn Ngạo Hàm.

Giọng cô yếu đuối thều thào vào tai hắn..

" Em Tỉnh! Anh sẽ nằm dưới xuốt đời chứ? Sẽ cho em ăn cả thành phố không?

Ẩn Ngạo Hàm còn tưởng mình nghe nhầm. Gương mặt đẫm nước mắt nhìn Uyển Nhi. Trong người hắn vui sướng không thốt thành lời

" Sẽ... Sẽ... Xuốt đời này Bảo Bảo nằm trên... Sẽ đưa Bảo Bảo đi ăn cả thế giới...

" Bảo Bảo đừng ngủ lâu Như vậy có được không? Anh yêu em Bảo Bảo...

Uyển Nhi cố gắng nở nụ cười nhạt nhòa. " A Hàm ~~ Em Đồng ý..

( Nghiệm vụ hoàn thành 100% đang sao chép tính cách kí thể 5%-10%-100% ----- Tách ly khỏi kí thể thành công)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.