Chương trước
Chương sau
Lạc Nhiếp Nhiếp, e thẹn gỡ cánh tay ra, giọng nói ngọt ngào hơn hẳn.

" Cảm ơn, Công tử đã giúp đỡ tiểu Nữ. "

" Uyển nhi, tỏ ra mười phần phong lưu, phóng thoáng, chỉnh giọng tới cực kì trầm thấp...

" Không sao, không sao, là tại hạ không muốn một cô nương xinh đẹp vậy mà chịu thương tổn...

"Lạc Nhiếp nhiếp, nghe được lời nói phong tình như thế, càng xoắn xuýt tay áo hơn......

Thời gian đang từng chút từng chút trôi qua, Uyển Nhi cũng không mở miệng, chỉ là lạnh lùng dùng ánh mắt của mình nhìn lướt nhanh qua đám đông một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người chủ trì Lãnh Nam Thiên.

Lãnh Nam Thiên lúc này mới kịp phản ứng, ôm quyền nói: " Hoan Nghênh Công tử đến Lãnh Gia ta. công tử... Người là bên Môn phái nào?

Uyển nhi, cất Tiếng lạnh lùng mà trầm thấp vang Lên.

Tiểu Bối là Mạnh Nguyệt, không có môn phái, chỉ là hôm nay ngẫu nhiên đi ngang qua. Không chịu được cô nương nhà người ta bị thương tổn. Mới giúp một tay, mọi Người vẫn là so tài tiếp đi...

( "Lãnh Nam Thiên: có đồ ngu mới tin là ngẫu nhiên... Ngẫu nhiên mà chui lên nóc nhà. Người mạnh nhất đã bị hắn đánh bại rồi. Còn tiếp tục so đấu với ai đây)

"Vị công tử này, đã đến thì xem như là khách quý. Hôm nay Lãnh Gia chọn ra Một Vị Tân Minh Chủ mới,

" Mà Nguyệt Công tử đã đánh bại người thiếu niên trẻ ở đây rồi. Xứng đáng với vị trí này?

" Uyển nhi nhíu mày, làm gì có chuyện dễ dàng như thế đây????

" Uyển nhi ": Cảm tạ Lãnh Minh Chủ để ý. Nhưng ta chỉ là do vận may. Bất quá hôm nay muốn so tài với Lãnh Gia đây, Nếu tiểu bối thắng, danh chính ngôn thuận chấp trưởng Cái vị trí này. Con tiểu bối thua xin để cho vị tài giỏi hơn ngồi vào.

Cũng như các Anh hùng hào kiệt đều phục. Lãnh Minh Chủ thấy thế nào?

Bên dưới nhao nhao lên tỏ ra rất hài lòng với đề nghị này.

Lãnh Nam Thiên, trong lòng cũng bội phục. Quả là anh tài xuất thiếu niên.

( Con ai đó, đang cố gắng nhớ lời thoại trong các phim kiếm hiệp a~~~)

Lãnh Nam Thiên, phi thân lên lôi đài, hai tai lại ôm quyền chào hỏi lại một hồi...

"Lãnh Nam Thiên ":: di chuyển với tốc độ cực Nhanh... Tạo thành hơn mười thân ảnh, vây xung quanh Uyển Nhi. Kiếm bay lên cũng được nhân bản lên nhiều thanh kiếm đánh về phía Uyển Nhi.

Uyển nhi, không muốn lại một lần nữa đả thương người, chỉ vung vẩy tay áo trái tránh né, nhưng Lãnh Nam Thiên, xuống tay càng ác liệt hơn... Hắn cho rằng Uyển nhi không địch lại nổi mình..

Uyển Nhi lắc mình né một kiếm đang hướng về phía ngực cô, thân thể dựng đứng bay lên không,

" Lão nam nhân này, ra tay quá hiểm ác rồi. Không thấy lão nương đánh trả, lại nghĩ lão nương ăn chay....

[...] Tỷ xinh đẹp... Em xin tỷ đừng bạo lực như vậy nữa.. Chúng ta có mỹ nhan thịnh thế, lấy sắc đẹp hạ gục đối phương.

" Em gái, em bị ngu rồi không?

Đao kiếm không có mắt... Không nhìn Được sắc đẹp của lão Nương....

[...] Em •Ngu •Gái:" Tỷ tỷ này nói.. Hình như có lý... Mà không đúng chỗ nào tar.

"...." Uyển nhi, không giỗi hơi mà so cao thấp với em gái hệ thống nữa.

Đại đao trên Lưng,được Uyển Nhi rút ra, nắm chặt bên tay phải đã biến thành một đại Đao sắc bén, trong chốc lát Lãnh Nam Thiên Ngã Xuống lôi đài. Không ai nhìn ra được Chiêu Thức Quỷ Dị của Uyển nhi.

" Lãnh Nam Thiên": Quả Nhiên là, Anh hùng Xuất Thiếu niên. Hôm Nay Lãnh Mỗ tâm phục phẩu khục.

" Ta Tuyên Bố, Tân Minh Chủ của kỳ này là Nguyệt Công Tử."

Ở phía dưới hoan hô, nhao nhao Chúc Mừng một mảnh.

" Lạc Nhiếp nhiếp ": Chúc Mừng Nguyệt Công tử, trở thành Tân Minh Chủ...

" Ta.. Ta không biết gì để báo đáp ơn cứu mạng Của công tử....chi bằng ta lấy thân báo đáp.

Uyển nhi vì những lời này mà có chút đỏ mặt, may mà đủ lý trí, vì thế đành lên Tiếng... Lời còn chưa thoát ra miệng, bất giác có một giọng nói âm lãnh tới quen tai, vang lên như muốn đòi mạng người.

" Không thể được. Nàng là của ta "

Diêm Vương mặc bộ trường bào tím, thêu hoa văn lửa địa ngục trên y sa. Gương mặt tinh xảo, lãnh khí quanh người. Các cô nương mà nhìn vào không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh...

" Uyển nhi ": Mẹ nó tên Diêm Vương này, để lộ hình dáng soái ca là để ai xem...?

" Định cướp mỹ nhân của lão nương à "

[...] Tỷ xinh đẹp. Thỉnh tỷ đi theo với lẽ thường a~~~

Diêm Vương tới lại Gần Uyển nhi, một tay ôm lấy eo cô.. Tay kia chống Nạnh, trừng mắt với tiểu cô nương muốn giành nữ nhân với hắn.

" Lạc Nhiếp nhiếp ": vị Công tử này là ai? Sao lại quản chuyện giữa Ta và Nguyệt Công tử này....?

" Diêm Vương ": phụt~~Ha Ha.. Cô nương nói, vị này là công tử a~~

"" Lạc Nhiếp nhiếp ": không phải sao? Là Nguyệt Công tử đã cứu giúp ta...

( " Uyển nhi ": Mẹ nó, sắp được ôm mỹ nhân... Tên này tới phá......)

" Diêm Vương ": Nàng là Người của ta.. Công tử cái gì mà công tử... Nàng ấy sắp là Nương Tử của ta rồi. Không thể bồi cô nương được...

"Lạc Nhiếp nhiếp ": không lẽ... Nguyệt công tử? Thích nam nhân...?

" Uyển nhi ": " Hừ" Bỏ tay ngươi từ eo ta ra... Ai mượn ngươi Theo ta, tên Diêm Vương chết tuyệt...

- Diêm Vương cười tà mị, ôm chặt lấy eo nhỏ hơn. Tay kia gỡ trâm cài tóc. Ba nghìn sợi xõa bung...

" Ta không theo, để nang đi chêu hoa ghẹo nguyệt.. Còn khiến Cô nương nhà người ta hiến thân báo đáp?

" Mạnh Bà, nàng giỏi lắm.... Ta phải dẫn nàng về.

" Lạc Nhiếp nhiếp ": "A" thì ra... Công tử... Không không là cô nương. Tại sao lại lừa gạt ta.?

" Uyển nhi ": ta nhớ chưa lừa gạt gì cô nương. Bất quá cô nương đã rõ. Thì ta nói thẳng luôn với mọi người ở đây.

" Vị trí minh chủ ta không cần. Thỉnh Lãnh Nam Thiên đảm nhận tiếp.

Nói xong, cô phi thân bay thẳng... Diêm Vương thấy Mạnh Bà muốn trốn. Cũng bay theo.

Để Lại, mọi người đang ngơ ngác không hiểu xảy ra chuyện gì. Mọi cục diện được đẩy hết lên người Lãnh Nam Thiên.

" Lãnh Nam Thiên": tại sao ta phải cõng cái nồi này?

•••••••••••••••••••

" Uyển nhi ": Diêm Vương, ngài đừng có theo ta. Không lẽ Ngãi rãnh rỗi lắm sao?

" Mạnh Bà ta bị gạt tới Hư não rồi! Bất quá ta đã từ chức ngài đừng theo ta nữa?

" Diêm Vương ": Nàng đừng giận nữa có được hay không? Là lúc trước ta sai....ta lừa gạt nàng.

" Ta đến để chịu trách nhiệm với nàng. Mạnh Bà nàng đừng như vậy có được hay không? Ta còn không biết nấu Canh Quên Lãng.

" Uyển nhi ": "Hừ" ta biết ngay ngài tới tìm ta là vì thiếu người nấu canh.

Diêm Vương Vội Ôm chặt Uyển nhi vào lòng. Mặc cho cô vùng vẫy cũng vô ích

...

" Uyển nhi ": Chậc~~ Ngực Tên này cũng rắn chắc quá đi..... Lão nương vùng vẫy không được.

" Thì Lão Nương đầu ăn đậu hũ của hắn.

Diêm Vương thấy Mạnh Bà không vùng vẫy nữa. Thì nhẹ nhàng nói.

" Diêm Vương ": Mạnh Bà ta Yêu Nàng... Ta biết nàng cũng yêu ta.

" Uyển nhi chu môi nhỏ lên"

" Ai thèm yêu ngươi. Là ai hỏng não yêu ngươi "

Diêm Vương nén cười... Là hắn cho nàng uống Canh tới hỏng não..

" Là ta, hỏng não mới yêu nàng.... Nàng Chở Về Âm Ti với ta được không?

" Uyển nhi ": là ngươi bắt ta về nấu Canh? Ta đã nấu hơn vạn năm rồi...

" Diêm Vương ": Không! NÀNG về làm phu nhân Của Diêm Vương ta..

" Uyển nhi ": ta còn chưa đồng ý.?

Diêm vương, thấy Mạnh Bà không chịu. Đành dán chặt môi hắn lên môi nhỏ đang chu lên, ngăn cản lời từ chối.

" Nàng đã hôn ta, phải chịu trách nhiệm với ta"

" Uyển nhi ": Đệch.... Đây là lý lẽ gì đây? Ăn đậu hũ với lão nương còn bắt lão nương chịu trách nhiệm.....? Vô Liêm sĩ.

" Uyển nhi ": ta về Cũng được. Nhưng canh ai nấu?

" Diêm Vương": canh Ta nấu.

" Uyển nhi ": vậy ai nằm trên...?

" thoáng chốc Diêm Vương mặt lạnh. Đỏ măt không ngừng... Nhỏ giọng nói

" L... À Là nàng nằm trên.... Vi phu nằm dưới..

Uyển nhi, như thấy được vẻ đáng yêu của Diêm Vương, cô nhịn cười... Hôn lên đôi môi đang cắn chặt kia, thì thầm bên tai hắn.

" Ta Yêu Chàng. Chúng ta trở về thôi "

Diêm Vương Vui sướng. Bế ngang Mạnh Bà Biến mất giữa hư không.

(Ting độ hào cảm của nam chủ đã đầy 100% tỷ xinh đẹp được sống ở vị diện này tới tận tuổi thọ)

•••••°•••••••••••••

- Uyển Nhi, ngồi nhàn nhã cắn hạt dưa, xem sổ Sinh tử. Từ khi cô về tới Âm Ti thì thấy Ngọc Hoàng định cư ở âm ti này.

Không chịu được, một đại nhân vật ở đây, nên Uyển Nhi Liên Lạc với Vương Mẫu bắt Ngọc Hoàng Về.

. Sau khi trở Về, Diêm Vương rất ngoan ngoãn. Ngày ngày Đứng ở Vọng Hương Đài phát Canh Quyên Lãng. Còn Uyển nhi Chấp Chưởng luôn Cái Âm ti điện.

Khắp Cả cái âm ti, ai mà không biết Diêm Vương Là Nô thê ( Nô lệ của vợ). Chủ cái Âm ti này là Mạnh Bà rồi. Còn Diêm Vương Chỉ là người nấu Canh.

" Diêm Vương ": Nương tử.. Hết Canh rồi.. Có phải thấy vi phu rất giỏi không?

" nương tử thưởng cho vi phu cái gì đi?

" Uyển nhi ": Tối nay Chàng được phép nằm trên.

- Diêm Vương, mặt đỏ như máu... Lí nha lí nhí.. Sáp Lại hôn hôn Uyển nhi..

" Mạnh Nguyệt Nương... ta yêu nàng... Rất yêu nàng....

" Hết canh rồi nàng cho ta một giọt nước mắt đi.... Ngày mai ta phải đi nấu canh nữa..

" Uyển nhi phì cười ": đây... Đây của chàng đây... Ngoan đi ta thương chàng....

Diêm Vương, như con chó nhỏ.. Xuốt ngày quẫy đuôi bên Mạnh Bà.

" Hắc Bạch ": Đã mấy Ngìn năm rồi? Ta rất nhớ hình dáng lãnh khốc, soái ca Của Diêm Vương Gia.

" Vô Thường ": ta cũng như ngươi. Chứ ta rất mất mặt với Diêm Vương hiện tại.. Rất sợ Mạnh Bà.

" Diêm Vương ": hai người im miệng. Thứ không có nương tử làm sao Mà hiểu hạnh phúc của ta bây giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.