Chương trước
Chương sau
Mười giờ rời khỏi sân bay, tầm một tiếng từ sân bay về đến khách sạn Hoa Thiên, Phó Diệc Sâm vẫn đủ thời gian để nghỉ ngơi chốc lát, sau đó tham dự buổi casting vào sáng mai lúc chín giờ. Kế hoạch ban đầu là vậy, đương nhiên, tiền đề là hắn không bị fan chặn ở sân bay hai tiếng đồng hồ lui tiến không xong.
Phó Diệc Sâm tháo kính râm, tiện tay đem túi hành lý ném lên giường, lúc này mới quay lại nói với trợ lý, “Em đi nghỉ trước, một mình tôi thu xếp được rồi.”
Trợ lý Tiểu Điền trong mắt hiện lên một tia áy náy, nhưng trên mặt không ngăn được nét ủ rũ, “Vậy anh Sâm, anh cũng nghỉ ngơi sớm.”
Hai giờ lắc lư trên máy bay, bị chặn ở sân bay thêm hai giờ, tiếp đó lái xe gần một tiếng nữa mới tới khách sạn, hiện tại cũng đã đầu sáng, đừng nói đến một cô gái trẻ, cho dù Phó Diệc Sâm là một người đàn ông thân cao thể kiện, trong đáy mắt cũng không giấu nổi mệt mỏi.
Tiểu Điền đi rồi, Phó Diệc Sâm đầu tiên là tắm rửa đơn giản, sau đó mới một đường ngã xuống giường, tứ chi thon dài cơ hồ đem giường lớn chiếm gần hết. Nếu đưa mắt nhìn phần da thịt lộ ra bên ngoài áo tắm của hắn, liền thấy cơ bắp cân xứng kiện mỹ, tràn ngập mị lực nam tính và sức mạnh. Bất quá, lúc này trên mặt Phó Diệc Sâm lại khó nén được mỏi mệt, mi tâm nhăn lại thành đoàn kéo theo tia phiền muộn, càng làm hắn trông có vẻ suy sụp.
Đêm dài khó ngủ, Phó Diệc Sâm nằm ngửa trên giường, đột nhiên thở dài. Cơ thể mệt mỏi là một phần, chủ yếu là do tâm trạng rất kém. Thật ra, làn sóng fan hâm mộ suýt dìm chết hắn, chặn hắn ở sân bay hai tiếng đồng hồ, đương nhiên, nếu là fan của mình cũng không khiến tâm hắn nguội lạnh đến như vậy. Hắn chỉ là trùng hợp ngồi cùng chuyến bay với một vị tiền bối lóa mắt mà thôi.
Mà người kia và hắn cũng không có bất cứ liên quan nào. Y quả thật chính là nhân vật cấp bậc hàng đầu mà bất cứ ngôi sao nào trong giới cũng muốn vượt qua, hình tượng chuẩn mực sáng chói. Sự nổi tiếng của y, cứ nhìn vào tình cảnh đêm nay sẽ rõ ràng.
Phó Diệc Sâm nhận được vai diễn đầu tiên từ khi chưa tốt nghiệp, tính ra hắn lăn lộn trong giới giải trí cũng đã bốn, năm năm. Trong năm năm qua, vai lớn vai nhỏ không dưới trăm bộ, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua. Đáng tiếc vai diễn của hắn nếu không phải vai phụ không quan trọng thì cũng chỉ là phối hợp diễn, vẫn luôn ở mép sân khấu ít nổi bật, cứ như vậy không nóng không lạnh trải qua năm năm.
Cũng không phải do Phó Diệc Sâm bị ngoại hình hạn chế, ngược lại, hắn có một thân hình hoàn mỹ, dáng người một mét tám lăm thon dài cân xứng, khuôn mặt tuấn dật, giơ tay nhấc chân, nơi đuôi mày khóe mắt đều lộ ra trầm ổn cùng phong thái khiến người người tán thưởng. Điều kiện như vậy muốn lăn lộn trong giới tuyệt đối thừa thãi. Hơn nữa hắn lại vô cùng chăm chỉ, mặc dù là vai phụ nhưng hắn cũng nghiêm túc tận lực diễn ra thần thái, nhưng chung quy cơ hội vẫn không đến, hoặc nên nói, hắn chưa gặp được Bá Nhạc (1) của đời mình.
Người đại diện của hắn – anh Húc cũng từng nói qua, Phó Diệc Sâm tuyệt đối là nhân tài diễn xuất, nếu cho hắn một cơ hội, hắn nhất định một đường thăng tiến. Nhưng vấn đề là, hắn làm người thẳng thắn, không chịu khuất nhục lại quá cứng rắn, thêm nữa hắn vô cùng cố chấp với nguyên tắc của mình, giới giải trí loại người nào cũng có, long ngư hỗn tạp, tính cách hắn như vậy rất khó sống tốt, mà cơ hội, đối với mỗi diễn viên mà nói, là điều quan trọng nhất.
Phó Diệc Sâm thừa nhận anh Húc không sai, nhưng cũng không đời nào nghe theo, hắn  kiên trì với nguyên tắc của bản thân. Vì thế, mặc dù hiện tại vẫn không nóng không lạnh, nhưng hắn có đủ nghị lực bước tiếp, chỉ có điều khi màn đêm buông xuống, một mình yên tĩnh hút thuốc, nội tâm hắn như có như không thở dài, giống như bây giờ.
Phó Diệc Sâm thu dọn xong tâm tình liền xoay người cầm di động đặt trên đầu giường. Mặc dù thân thể mỏi mệt nhưng trong đầu lại tỉnh táo dị thường, căn bản ngủ không được, vì thế hắn rảnh rỗi lướt Weibo xem tin tức. Đối với một diễn viên khuyết thiếu tài nguyên nghiêm trọng mà nói, đôi khi tại những nơi như này, vô tình lại chạm đến được cơ hội.
Theo tốc độ phát triển của Internet, văn học mạng cũng một bước đi đến vị trí vô tiền khoáng hậu (2),nhất là tiểu thuyết online, càng được phần lớn giới trẻ cuồng nhiệt theo đuổi yêu thương, đề tài cũng khá đa dạng, ví dụ như huyền huyễn, xuyên qua, trọng sinh, cổ đại, tương lai… có một số Phó Diệc Sâm căn bản chưa từng nghe qua, nhưng xu hướng gần đây là phim chuyển thể, càng ngày càng có nhiều tiểu thuyết đứng đầu được chuyển thể thành phim truyền hình.
Phim nghiệp dư cũng có, phim truyền hình cũng có, thậm chí xuất hiện cả hoạt hình, càng ngày càng nhiều tiểu thuyết được lựa chọn chuyển thể. Trong quá trình đó, không chỉ khiến ngành điện ảnh và truyền hình thay máu, đồng thời cũng khiến cho văn học mạng phát triển với tốc độ trước nay chưa từng có. Quả thật là tình huống đôi bên cùng có lợi, ngay cả một đám lớn diễn viễn cũng chiếm được cơ hội – cơ hội chuyển mình.
Đây là nguyên nhân khiến Phó Diệc Sâm chú ý đến mấy thứ này, đương nhiên, tiểu thuyết online hắn cũng xem qua không ít. Trong những năm tháng hắn còn đi học, từ tiểu thuyết mấy ngàn vạn đến mấy trăm vạn chữ, hắn từ sáng tới tối nằm trong chăn mải miết đọc, hai con mắt muốn đui mù luôn rồi, bất quá vài năm gần đây luôn không có thời gian rảnh rỗi. Hơn nữa tiểu thuyết online vẫn không thể so sánh với các tác phẩm trước đây, không chỉ do chất lượng, mà còn do nội dung truyền tải tiêu cực không phù hợp, đây là lý do vì sao Phó Diệc Sâm không muốn lãng phí thời gian vào chúng nữa. Về phương diện khác, đối mặt với độc giả ngày càng ham cái mới, rất nhiều trang Web tiểu thuyết kiểm duyệt ngày càng kém, dẫn đến mở cửa tự do cho tác giả, vì thế tự nhiên, các tác phẩm cũng vàng thau lẫn lộn.
Đang lướt, bỗng nhiên một bài viết thú hút ánh mắt Phó Diệc Sâm, tiêu đề vô cùng bắt mắt, “Mary Sue xuống địa ngục hết đi được không!” Mặc dù cách một lớp màn hình, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được oán khí nồng đậm, bài viết biểu hiện lượng view đã vượt qua 25 vạn, mà lượng comment cũng đạt tới tận 10 vạn.
Phó Diệc Sâm nâng cằm, mang theo lòng hiếu kỳ nhấn vào. Đầu bài kèm theo một warning #phuntào, đối tượng lên thớt đúng là một trong những thể loại văn mạng đang thịnh hành nhất hiện nay – tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue. Phó Diệc Sâm tùy tiện lật xem, đập vào mắt đều là mấy chữ “Tác giả Mary Sue thiểu năng trí tuệ”, “Không có đầu óc”, “Tam quan nát”, tóm lại trên màn hình là một bãi chiến trường nước miếng.
Cuối bài viết, Phó Diệc Sâm tìm được một đường link khác, tên rất là đơn giản thô bạo, “Liên minh chống Mary Sue”. Thế nhưng, khi hắn ấn vào, quả nhiên là mở ra một thế giới mới, bên trong có hàng chục nghìn bài đăng, tất cả đều là bóc phốt tiểu thuyết Mary Sue. Các thành viên của “Liên minh chống Mary Sue” tỏ vẻ, hiện giờ tiểu thuyết ngôn tình đã không cách nào nhìn thẳng, muốn phá hủy tam quan, muốn phá hủy trí tuệ, hãy đến với Mary Sue, Mary Sue máu chó ngập màn hình, Mary Sue tự tìm chết hết đi.
Đây đại khái là nguyên nhân mấy người này tụ tập. Các cô có thể nhiệt tình phun tào văn Mary Sue, các loại tình tiết thiểu năng không logic, các loại tranh cãi hủy tam quan, các loại bệnh tâm thần não tàn… Phó Diệc Sâm thậm chí tò mò xem qua một số loại tiểu thuyết bọn họ cực lực đề cử, cái gì mà <Ác Ma Nam Thần Bá Đạo>, cái gì mà , còn có … Đây không phải nghịch thiên, đây là muốn thượng thiên luôn đi?
Phó Diệc Sâm co rút khóe miệng, có chút nghẹn họng trân trối. Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, nhưng cái thứ ánh sáng Mary Sue này quả thật chói mù mắt hắn, thật sự không cách nào tưởng tượng, đầu óc của tác giả viết ra mấy thứ này cấu tạo kiểu gì.
Quan sát tổng thể một lần, những loại bài viết thế này đều có hơn vạn lượt trả lời, có thể thấy oán khí của bọn họ lớn đến mức nào, cách màn hình vẫn cảm nhận được các thành viên của “Liên minh chống Mary Sue” oán niệm cực kỳ sâu sắc.
Sau khi Phó Diệc Sâm xem qua một đoạn hài kịch ngăn ngắn như vậy, không ngờ chớp mắt đã là hai giờ sáng. Bất tri bất giác cơn buồn ngủ ập đến, Phó Diệc Sâm mơ màng tiến vào mộng đẹp, tứ chi thon dài tùy tiện để ngang trên giường, trong tay còn cầm di động, thậm chí màn hình vẫn đang sáng, mà nội dung trên màn hình, cũng là trang Web của “Liên minh chống Mary Sue”.
Trong nháy mắt, căn phòng yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện một vệt trắng lóa mắt, bất quá chỉ là thoáng qua, Phó Diệc Sâm ngủ say căn bản không phát hiện. Sau khi ánh sáng kia tan biến, cũng không có chuyện gì xảy ra, giống như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Ngày hôm sau, Phó Diệc Sâm bị một giọng nói xa lạ đánh thức. Lúc mơ màng tỉnh giấc, Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy giường đệm hôm nay thoải mái kỳ lạ, chỉ là dư quang phảng phất trong đôi mắt khép hờ một thân ảnh xa lạ khiến đáy lòng hắn có dự cảm quái dị, tựa như ý thức còn đang trong mộng, nửa tỉnh nửa mơ.
“Thiếu gia, đến lúc rời giường rồi, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Giọng nói cung kính mà tràn ngập nuông chiều, hình như có chút già nua nhưng ngữ khí hiền lành, hơn nữa thật xa lạ, nhưng cách hắn rất gần. Phó Diệc Sâm giật mình lập tức từ trên giường ngồi thẳng lên, giây tiếp theo cả người hắn liền cứng lại.
Chỗ này không phải ở khách sạn, đây là một căn phòng rộng rãi tràn ngập ánh sáng, đập vào mắt là tủ quần áo, đèn trần, giường đệm, tất cả đều lộ ra một cỗ khí tức xa hoa hủ bại. Mà cạnh giường hắn, là một ông lão mặc tây trang chỉnh tề đứng thẳng, trong mắt ông lộ ra toàn bộ là cung kính cùng sủng nịch không nói nên lời.
Phó Diệc Sâm không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, không rõ ràng tình huống trước mặt lắm. Ông lão bên giường lại nhếch miệng cười, hướng hắn khom lưng, giọng điệu vô cùng nghiêm cẩn, “Thiếu gia, cậu cuối cùng đã dậy.”
Phó Diệc Sâm trong lòng nhảy dựng, hắn chắc chắn mình không quen biết người này, nhưng hắn cũng khẳng định người trước mặt là đang nói chuyện với mình, nhưng mà, chuyện này rốt cuộc là sao, hắn đang nằm mơ?
Phó Diệc Sâm còn chưa mở miệng, ông lão kia đã thuần thục cầm lấy quần áo treo trên giá đi về phía Phó Diệc Sâm, “Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi, có bít tết cậu thích ăn nhất.” Ông vừa nói, một bên vươn tay định giúp Phó Diệc Sâm mặc quần áo.
Lúc này, Phó Diệc Sâm phản xạ có điều kiện chặn lại hành động của lão, bật thốt ra, “Tôi không thích bít tết.” Nói xong mới hơi hơi sửng sốt, thiếu lễ phép như vậy hình như không tốt cho lắm.
Ông lão giật mình một chút, nhưng rất nhanh tươi cười trên mặt đã khôi phục. Phó Diệc Sâm chỉ thấy ông cung kính cầm quần áo đưa tới trước mặt mình, rồi sau đó cười nói, “Tôi lập tức thông báo chú Chung chuẩn bị lại.”
Khóe miệng Phó Diệc Sâm co rút, đây rốt cuộc là chuyện tốt gì? Hắn tự chấn an bản thân một hồi, khi đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm như này, hắn càng phải cố gắng giữ bình tĩnh, bất luận tình huống như thế nào, lúc này quan trọng nhất là tỉnh táo suy nghĩ.
Thẳng đến khi ông lão khom lưng lui ra ngoài, khép lại cửa phòng, Phó Diệc Sâm mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên khiến hắn không tự chủ được giật nảy mình.
【 Xin chào, hoan nghênh ngài tiến vào thế giới tiểu thuyết, tôi là hệ thống xoay chuyển Mary Sue. 】
Thanh âm máy móc, thiên về nam tính, hơn nữa giọng điệu này, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Phó Diệc Sâm rất nhanh xác định trong phòng chỉ có mình hắn, hơn nữa người máy gì đó cũng không thấy, nhưng giọng nói này rõ ràng quanh quẩn trong phòng, không, chính xác mà nói, là trong tâm trí hắn. Nghĩ đến đây, toàn bộ dây thần kinh của Phó Diệc Sâm đều căng ra.
“Ai?” Phó Diệc Sâm bật người cảnh giác đứng lên.
【 Ngài đã buộc định vào hệ thống xoay chuyển Mary Sue, từ nay về sau sẽ cùng hệ thống tồn vong, xin ngài đừng kinh hoảng, đừng sợ hãi được không? 】
Vẫn là tiếng nói máy móc, không chứa tình cảm nhưng lần này có chút kì lạ khiến Phó Diệc Sâm khó có thể lý giải, chính là hai chữ cuối cùng “được không” kia, nào có giống như an ủi, cái loại ngữ điệu này giống như chua ngoa ghét bỏ, cuối cùng trong đầu Phó Diệc Sâm từ từ đúc kết ra câu nói kia, “Mary Sue xuống địa ngục hết đi được không!”
“Ngươi là cái gì?” Phó Diệc Sâm cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, tuy rằng câu từ của nó không rõ ràng, nhưng hai chữ Mary Sue vẫn hiện sờ sờ trước mắt hắn, không phải trước khi đi ngủ, hắn còn đang xem bài viết kia sao, cho nên nhất định là có mối liên hệ gì đó, lúc này nên bình tĩnh suy luận.
【 Hệ thống không phải là đồ vật 】Giọng nói máy móc đậm ngữ khí phun tào, thật sự rất quỷ dị,【 Tôi là hệ thống xoay chuyển Mary Sue, Mary Sue xuống địa ngục hết đi được không! 】
Phó Diệc Sâm cau mày lại, quả nhiên cùng bài viết kia có liên quan, chỉ là tình huống quỷ dị này nên giải thích thế nào đây? Cho dù hắn nhìn thấy quỷ cũng sẽ không kinh ngạc đến mức này đâu, mấu chốt là hắn vẫn không hiểu tại sao lại thành ra như vậy.
Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, tự chấn an bản thân, lúc này mới mở miệng thăm dò, “Vậy phiền ngươi giải thích rõ một chút, đang xảy ra chuyện gì, với lại ngươi… ngươi là đồ chơi gì vậy?”
Chú thích:
(1) Tương truyền, Bá Nhạc là một vị thần cai ngựa trên thiên đình, có thể tìm ra con ngựa tốt chỉ bằng một cái nhìn, ở đây ngụ ý là một người giỏi biết phát hiện và sử dụng tài năng.
(2) Vô tiền khoáng hậu có nghĩa là chưa từng có trước đây và sau này cũng không có lại hoặc khó có thể có lại, dường như xảy ra duy nhất một lần, có một không hai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.