Theo nguyên tác, trong vòng ba ngày kế, Tô Trạm sẽ bị nhốt lại trong tẩm cung hoàng đế, không được ra khỏi cửa nửa bước, còn Phó Diệc Sâm thì ngủ lại hàng đêm. Đương nhiên, bọn họ không thể làm như kịch bản này nọ liên tục vài ngày để rồi cuối cùng “vô cùng thê thảm” được, ngược lại hai người hiếm khi có thời gian thân mật bên nhau.
Bởi vì trong chuyện, mấy đêm nay căn bản đều là tình cảnh nam chính nhịn nhục bị hoàng đế cường bạo tại Thiên Điện, không biết tiết chế làm ra đủ loại chuyện hoang đường, “hoàn toàn xé nát lòng tự tôn của y”.
May mắn hệ thống chỉ phán định qua loa, không cần nghiêm túc diễn theo kịch bản để tính điểm tích phân, ví dụ như các sự kiện chỉ dùng lời văn để khái quát, sẽ không yêu cầu hoàn thành chi tiết, điều này không khỏi làm hai người Phó Diệc Sâm thở phào. So với ở thế giới trước, dưới tình huống “hai bên không biết gì” rồi thăm dò nhau, thế giới này quả thật thoải mái hơn nhiều.
Nhất là đối với Phó Diệc Sâm, nhớ tới những lần trước bị lãng quên sau đó phải hao tâm tổn trí kéo độ hảo cảm, giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy đau trứng.
Loại hành vi trắng trợn “ngủ lại hàng đêm” của Phó Diệc Sâm không ngoài dự đoán khiến cho cả hoàng cung chuyển mình, toàn bộ hậu cung thậm chí kinh động đến cả triều đình, phảng phất như một cơn lốc vô hình. Nhất là phi tần chốn hậu cung, mới ba ngày thôi, nhưng đã hoàn toàn hoảng loạn.
Bởi vì Hoàng thượng chí cao vô thượng, xưa nay luôn khinh thường nữ nhân, vậy mà liên tục ba ngày sủng hạnh “một mình nữ nhân đó”, chuyện này chưa từng xảy ra, phải biết, lúc trước cho dù là nữ nhân hoàng thượng yêu thích nhất, cũng đừng mong ở cạnh người quá hai ngày. Nhưng điều làm cho các nàng khiếp sợ hơn là, đây là lần đầu tiên Hoàng thượng cho phép ai đó ở lại Thiên Điện – tẩm cung của người, hơn nữa đã liên tục ba ngày, đến Hoàng hậu cũng không nhận được loại đãi ngộ như thế.
Cho nên rốt cuộc là ai, là con “hồ ly tinh” nào mê hoặc Hoàng thượng? Là kẻ nào “dụ dỗ” khiến Hoàng thượng thay đổi? Quan trọng nhất là, nếu cứ đi theo chiều hướng này, những phi tần khác còn đường sống sao?
Vì thế hậu cung đứng ngồi không yên, các văn võ đại thần liên hệ đến hậu cung cũng đứng ngồi không yên. Một đám phi tần từng người chạy đến chỗ Hoàng hậu hết thăm dò lại đến thêm mắm dặm muối, châm ngòi thổi gió…, tóm lại không quản vị trong Thiên Điện kia là ai, đều phải sớm bóp chết, đám nữ nhân xưa kia vốn lục đục tranh giành tình cảm Hoàng Thượng, nay hiếm khi thống nhất cùng mặt trận.
Không ai hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc này hơn Hoàng hậu tọa ủng hậu cung, thêm nữa giúp Hoàng thượng ngăn lời gièm pha vốn là chức trách của nàng, hậu cung kiêng kị nhất còn không phải những kẻ được đãi ngộ đặc biệt thế này à? Nhưng Hoàng hậu tự nhiên tâm cơ không cạn, không quản “kẻ dụ dỗ” kia là ai, nếu được Hoàng thượng coi trọng, lúc này mà đánh phủ đầu, cho dù thành hay bại đều sẽ đắc tội Hoàng thượng, cho nên, để Thái hậu xuất mã càng thích hợp hơn.
Đại loại vào sáng sớm ngày thứ tư, thừa dịp Phó Diệc Sâm lâm triều vắng mặt, Thái hậu bị Hoàng hậu kích động, dẫn theo một đám phi tần xuất hiện trong Thiên Điện.
Lúc ấy Tô Trạm còn chưa rời giường, tối hôm qua y bị người nào đó gây sức ép đến quá nửa đêm, mệt đến không được, hơn nữa y còn thích ngủ nướng, cho nên giờ này không đời nào y chịu rời giường.
Vì thế, khi Thái hậu dẫn Hoàng hậu cùng với mười, hai mươi nữ nhân màu sắc đa dạng vọt vào Thiên Điện, Tô Trạm vẫn đang ngủ ngon lành trên giường. Thậm chí cả căn phòng bị đám người chen chúc đến ngột ngạt, y vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, mà vài cung nữ thái giám phụ trách hầu hạ y thì đã bị kéo ra ngoài cửa.
Tô Trạm lúc ấy nằm nghiêng, đưa lưng về phía bên ngoài, buổi sáng hơi lạnh, Phó Diệc Sâm lúc ra cửa còn cẩn thận đắp lại chăn cho y, cho nên lúc này, ngoại trừ thân hình thon dài cuộn lại dưới lớp chăn, đám nữ nhân chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen dài tán loạn dụ người.
Nhưng đòi mạng là, trong phòng tràn ngập cỗ hương vị nào đó, hơn nữa trên giường có chút lăng ~ loạn, y phục hỗn độn dưới đất. Chỉ trong nháy mắt, trong lòng một đám nữ nhân bao gồm cả Thái hậu đều rõ ràng.
Những người khác không dám biểu hiện ra nhiều, chỉ ngoan độc đố kỵ nhìn chằm chằm thân ảnh nằm trên giường kia, Hoàng hậu cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, người có thể trực tiếp thể hiện ra cảm xúc đương nhiên là Thái hậu.
Chỉ thấy trong phút chốc, lão thái thái hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm người trên giường hãy còn đang say ngủ, tức giận đến mức cả người phát run.
“Mau… mau đem tiện nhân này kéo… kéo xuống cho ai gia!” Lão thái thái rốt cục hầm hừ chỉ vào Tô Trạm trên giường, hận không thể ngay lập tức xé nát y. Đương nhiên, nếu biết nằm trên giường là một nam nhân, sợ rằng sẽ tức đến ngất xỉu tại chỗ.
Hai phi tần gần đó sớm đã đố kỵ đến đỏ mắt xung phong nhận việc, không chút do dự kéo chăn xuống. Nghĩ đến việc thân thể “con kỹ nữ” này phơi bày trước mặt bao nhiêu người, không biết sẽ xấu ~ xí thành cái dạng gì đây? Có câu “độc nhất lòng dạ đàn bà” quả không sai.
Lại không ngờ giường ở Thiên Điện là long sàng, đương nhiên sẽ không nhỏ, hơn nữa Tô Trạm nằm mãi trong cùng, cộng thêm tiếng hống của Thái hậu quá lớn đánh thức Tô Trạm, vì vậy lúc bị hai nữ nhân kéo chăn, Tô Trạm theo phản xạ liền túm chặt lại.
Hai nữ nhân từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng dĩ nhiên chân yếu tay mềm, vì thế không thể kéo chăn ra như nguyện.
Lúc ấy Tô Trạm có thể nói là cực kì tức giận. Không đợi hai nữ nhân động thủ lần nữa, Tô Trạm vẻ mặt âm trầm ngồi thẳng dậy, xuất phát từ thói quen không thích bị người nhòm ngó thân thể, một bàn tay y còn nắm chăn che trước ngực, cho nên sau khi y ngồi thẳng lên, lộ ra trước mắt các nữ nhân, nhiều lắm chỉ là từ xương quai xanh trở lên, cộng thêm bàn tay đang giữ chặt chăn.
Nhưng chỉ cần bằng này đủ để nói lên tất cả, đại khái là do thân thể nam chính tự mang hiệu quả, nói chung thân thể y bị đụng tới sẽ cmn rất dễ lưu lại dấu vết, cũng chính là “vết đỏ nổi bật”, “xanh xanh tím tím”, “trồng nhiều dâu tây” trong truyền thuyết, thật sự rất thần kỳ.
Phó Diệc Sâm cũng vì vậy mà không ít lần trêu chọc Tô Trạm, thật sự rất muốn kêu tác giả thử hôn cánh tay mình một cái, rồi nhìn xem có phải biến thành xanh tím luôn không? Hoặc sẽ lưu lại “dấu hôn nhợt nhạt”? Da người có yếu ớt vậy sao?
“Ngươi… Ngươi ngươi to gan!” Một màn này trực tiếp khiến Hoàng hậu “đoan trang” tức giận đến thất thố, “Hay cho tên tiện nhân không hiểu quy củ, biết người trước mặt ngươi là ai không?”
“Ngươi có là ai, ” Tô Trạm mặt âm trầm, vô cùng khó chịu cau mày, “Liên quan gì đến ta!” Khiến một người có tu dưỡng nói ra những lời như vậy, xem ra Tô Trạm tức giận không kém so với các nàng.
Từ trước đến giờ y rất không thích người khác tự tiện vào phòng ngủ của mình, vô cùng không thích, bởi với y phòng ngủ vốn là không gian riêng tư, huống chi trước mắt còn là một đám nữ nhân lòe loẹt.
Lời này có thể xem như đáng tội chết, ngay cả hoàng đế cũng chưa từng nói năng vậy với Thái hậu, “nữ nhân” này quả thật muốn làm trời a!
Vì thế, đáng nhẽ một đám người phải cả vú lấp miệng em, lúc này ngược lại bị hình ảnh vượt quá sức tưởng tượng làm cho chấn động không mở miệng được, không thể tin nhìn chằm chằm Tô Trạm, hai vị Thái hậu Hoàng hậu càng là tức giận đến mức run rẩy cả người.
Đương nhiên, lúc này lại phải phun tào cốt truyện một chút. Theo cách nói của tác giả, lúc này nam chính tóc dài tán loạn mang theo “vẻ nhu nhược ~ kiều mị khiến nam nhân hít thở không thông”, còn có “ngũ quan dạt dào thanh xuân khiến nữ nhân đố kỵ lẫn hâm mộ”, cho nên một đám nữ nhân thế nhưng không ai nhận ra trước mặt là một nam nhân cả.
Lúc Phó Diệc Sâm đọc đến đoạn này cũng phải nghẹn họng trân trối, đám nữ nhân này bị mù nặng đến vậy à? Là nam hay nữ nhìn không đoán ra được sau? Quan trọng là giờ Tô Trạm không có lấy điểm nữ tính nào cả? Còn nữa không nhìn thấy hầu kết sao? Cả hội đều mù lòa?
Lui thêm vạn bước nữa, xem như nhìn đoán không ra vậy nghe cũng không hiểu ư? Giọng nói cũng dạt dào thanh xuân à? Phó Diệc Sâm sâu sắc cảm thấy, việc này so với màn “nữ phẫn nam trang” kinh điển còn thiểu năng trí tuệ hơn nhiều.
Nhưng ngay khi Hoàng hậu vừa mới lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị đem “tiện nhân không biết sống chết” này tha ra ngoài đánh chết, Tô Trạm đã ý thức được tình huống trước mắt, lưu loát sạch sẽ kêu lên một tiếng cắt ngang, lần nữa khiến hai vị đứng đầu hậu cung thiếu chút nữa hộc máu bỏ mình.
“Đều cút ra ngoài cho ta!”
Tô Trạm nói xong dứt khoát xốc chăn xoay người nằm trở về. Nếu đã là kịch bản, vậy muốn tránh cũng không thể, nhưng bắt y phải giống nam chính “cắn răng chịu đựng”, tùy ý để một đám nữ nhân nhục mạ, Tô Trạm làm không được.
Lại nói, y đây có hoàng đế làm chỗ dựa, có một toà núi lớn chắn trước mặt rồi còn sợ cái gì!
Quả nhiên, ngay khi Hoàng hậu tức giận sai người bê một chậu nước lạnh đến chuẩn bị giội lên giường, Hoàng thượng bỗng xuất hiện.
“Hoàng Thượng giá lâm ~” Âm thanh bén nhọn lập tức xuyên thấu vách tường, xông thẳng vào lỗ tai mọi người, bao gồm cả kẻ đang bưng chậu nước lạnh định giội.
Tô Trạm đưa lưng về phía mọi người, ở một góc độ không ai nhìn thấy vô thức nhếch khóe miệng, đến đúng lúc lắm.
Phó Diệc Sâm vài bước đi đến trước giường, liếc mắt xem xét trên người Tô Trạm, sau khi xác định hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này mới âm lãnh đảo qua một đám người như muốn lấy mạng.
“Làm gì vậy?” Giọng nói lạnh như băng mà xen lẫn uy nghiêm vô hạn, không cao không thấp, nhưng lại vô hình lộ ra hơi thở thô bạo máu lạnh.
“Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp a Hoàng thượng.” Chúng phi tần đã sợ đến mức mềm nhũn quỳ rạp dưới đất, Thái hậu cũng đen mặt, xem ra tức giận không nhẹ, Hoàng hậu bày ra dáng vẻ “thê tử bị khi dễ nhìn thấy trượng phu”, lập tức hướng Phó Diệc Sâm khóc lóc.
Nghe bảo “đoan trang hơn người”, ở đâu vậy? Khóe miệng Phó Diệc Sâm run rẩy, ngay khi Hoàng hậu sắp bổ nhào lên người hắn, Phó Diệc Sâm không dấu vết âm thầm lui về phía sau.
Vì thế, Hoàng hậu không với tới lập tức té nhào dưới chân Phó Diệc Sâm, rồi sau đó ôm chân hắn, khóc lóc nỉ non “cáo trạng”, Thái hậu bên cạnh còn thi thoảng phẫn nộ thêm mắm dặm muối.
Lăn qua lộn lại một hồi, tổng kết ra chính là “tiện nhân” trên giường kia “đại nghịch bất đạo” với nàng, “tội đáng chết vạn lần”, lấy sắc mê hoặc quân minh, không hiểu quy củ vân vân.
“Đủ rồi!” Phó Diệc Sâm không chờ các nàng nói xong liền quát bảo ngừng lại, “Việc này trẫm sẽ xử lý.”
“Hoàng thượng…”
“Cút hết cho trẫm!” Phó Diệc Sâm trực tiếp lạnh mặt không lưu lại một tia tình cảm, có thể nói là đẹp trai ngây người. Người nào đó liền bị lão công nhà mình mê hoặc đến hai mắt sáng rực, quá menly, quá tuấn tú.
“Người đâu, đưa Thái hậu trở về.” Nói xong cũng không quản Thái hậu đen mặt, dù sao trong tiểu thuyết, bạo quân cũng đối xử như vậy với mẹ kế hắn, dứt lời lại hướng đám nữ nhân đang quỳ dưới đất lạnh lùng nói, “Còn không cút cho trẫm? Đây là nơi các ngươi nên tới sao?”
Một đám nữ nhân lúc này bị dọa đến té, ngược lại Hoàng hậu vẫn còn chưa từ bỏ ý định, giãy dụa nói, “Nhưng Hoàng thượng, nữ nhân này nàng…”
“Đủ rồi, ” Phó Diệc Sâm một ánh mắt bắn xuyên qua, “Trẫm đã nói sẽ xử lý, Hoàng hậu đây là đang nghi ngờ trẫm?”
“Không, ” Hoàng hậu lúc này bị ánh mắt hung tàn dọa cho run chân, “Thần thiếp không dám, Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp xin cáo lui.”
Đẹp trai ngây người! Tô Trạm cảm thấy chứng bệnh hoa si của mình sắp không chữa được nữa rồi, may mắn đang đưa lưng về phía người ta.
“Còn giả vờ? Người đi hết rồi.” Lúc lâu sau trên vai đột nhiên nhô ra giọng nói khiến Tô Trạm sợ tới mức giật mình một cái, lúc này mới phát hiện mình thế mà trầm mê nam ~ sắc của bạo quân, không cách nào tự kiềm chế, người trong phòng đi hết từ bao giờ cũng không biết.
Phó Diệc Sâm có chút buồn cười đem người lật lại đối diện với mình, “Lá gan cũng lớn lắm nha, ngươi không sợ ta tới chậm một bước sẽ bị chỉnh gần chết?”
Phải biết, trong nguyên tác đoạn này nam chính bị ngược rất thảm, hết bị vũ nhục lại bị giội nước lã, thiếu chút nữa còn bị tha ra ngoài đánh chết, vô cùng thê thảm chật vật.
Không ngờ Tô Trạm ngược lại thuận theo, “Không phải ngươi đã ở đây rồi sao?” Y không tin người này không biết kịch bản, loại tình tiết mấu chốt ảnh hưởng đến tiến độ cốt truyện thế này muốn tránh cũng không thể, cho nên, người này nhất định đã sớm có chuẩn bị.
Phó Diệc Sâm quan sát thấy trong mắt ai kia mang theo chút đắc ý không thèm che giấu, liền than thở Tô ảnh đế thật ra cũng rất ấu trĩ, cái gì mà trầm ổn lãnh đạm, tất cả đều là diễn hết.
Tình cảnh này, Phó Diệc Sâm ánh mắt tối sầm lại, “Ngươi đây là… đang câu ~ dẫn ta?” Sáng sớm nửa che nửa đậy, còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, không phải câu dẫn thì là gì?
Nếu bình thường Tô Trạm nghe hắn nói vậy, nhất định sẽ mặt đỏ tim đập sau đó gắng gượng ra vẻ trấn định khiêu khích, nhưng cố tình lúc này Tô Trạm đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vì thế lồm cồm từ trên giường bò dậy, thậm chí chăn trên người rớt xuống cũng không để ý.
“Ta giống nữ nhân ư?” Tô Trạm đột nhiên có chút nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mặt mình, y tốt xấu gì cũng là nam chính phim thần tượng chuyên nghiệp, gương mặt đẹp trai thế này mà lại bị nhìn thành nữ nhân?
Phó Diệc Sâm có chút tâm viên ý mã (1) nuốt một ngụm nước miếng, lắc lắc đầu, “Không giống.”
“Là do mắt của các nàng có vấn đề đúng không?”
“Đúng, không sai.” Phó Diệc Sâm rất là tán thành.
Rồi sau đó…
Rồi sau đó, Tô Trạm vẫn còn muốn biểu đạt sự phẫn nộ của mình, nhưng Phó Diệc Sâm hiển nhiên không cho y cơ hội, dù sao “tập thể dục buổi sáng” cũng là một việc rất cần thiết.
Chú thích:
(1) Tâm viên ý mã: Ám chỉ trong lòng không yên và suy nghĩ thì phi nhanh như ngựa.
Ritt: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé <3. Sang năm nhớ phải tập thể dục mỗi sáng để có sức khỏe ha, đừng lười nữa. Moamoata (*¯ ³¯*)♡
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]