Ban đêm, dạ hắc phong cao, một đạo bóng đen rất nhanh xuyên qua đại viện hoàng cung, tựa như một cơn gió, đã vậy tốc độ còn cực nhanh, chớp mắt đã xẹt qua vài toà cung điện, hướng về nơi trung tâm.
Mục tiêu đầu tiên của Phó Diệc Sâm là tẩm cung Hoàng hậu. Hắn không biết chính mình lấy tâm tình thế nào khi đến đây, vốn đã quyết định trợ giúp Lãnh Thiên Thương lên ngôi hoàng đế sau đó sẽ yên lặng rời đi, nhưng Phó Diệc Sâm hoàn toàn không nghĩ tới, cốt truyện vốn đã bị hắn xoay chuyển 180 độ, cư nhiên kỳ diệu lại quay về con đường cũ.
Quả thật đáng xấu hổ, hắn làm nhiều điều như vậy lại trở thành trò khôi hài sao? Phó Diệc Sâm xác thực buồn bực vô cùng. Đương nhiên, không thể không thừa nhận câu kia của Lãnh Thiên Thương – “đời này chỉ yêu duy nhất một mình Hoàng hậu” – cũng làm hắn nhịn không nổi, làm việc dứt khoát là một chuyện, không để ý lại là một chuyện khác.
Vì thế giờ phút này, đang từng chút tiếp cận tẩm cung Hoàng hậu, nếu thật phát hiện Lãnh Thiên Thương đang ở cùng Hoàng hậu, cái kia tư vị… Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy nơi ngực tràn lên một cỗ lửa giận không thể áp xuống. Tuy rằng không ngừng khuyên bảo chính mình phải giữ lý trí, một người ngoài như mình căn bản không nên xen vào quá nhiều, huống chi một người muốn rời đi như mình càng thêm không có tư cách, nhưng mà loại xúc động này, vốn không phải thứ có thể dễ dàng kiềm chế.
Bất quá, khiến Phó Diệc Sâm không ngờ tới là, Lãnh Thiên Thương không ở cung Hoàng hậu, điều này làm cho Phó Diệc Sâm thoáng kinh ngạc, dù sao hôm nay cũng là đại điển sắc phong Hoàng hậu. Thế nhưng Phó Diệc Sâm cũng không hề cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm bốc hỏa, nguyên nhân rất rõ ràng, cho dù Lãnh Thiên Thương không ở, nhưng đến cả nữ chính cũng không ở, thuyết minh điều gì?
Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy, trong chớp mắt một cỗ buồn bực đánh thẳng vào tâm trí, lửa này tới rất hung mãnh, cho dù hắn là người lý trí, lúc này cũng có chút không kiểm soát được. Hít sâu một hơi, giây tiếp theo Phó Diệc Sâm xoay người nhảy vọt, lần nữa tan vào bóng tối, mục tiêu chỉ có một —— tẩm cung Hoàng đế.
Không thể phủ nhận, cái suy đoán “nữ chính ở tẩm cung Hoàng đế” khiến Phó Diệc Sâm không thể chịu đựng nổi, đừng quên một tháng trước, người nằm trên long sàng kia chính là hắn!
Quả nhiên, xa xa nhìn thấy tẩm cung sáng đèn, trong nháy mắt, trái tim Phó Diệc Sâm treo ngược lên, vừa đúng lúc này, có hai tiểu thái giám đang ở chỗ tối nơi góc tường tám nhảm.
“Nghe gì chưa, Hoàng hậu nương nương thế nhưng rất lớn mật, ngay cả Hoàng Thượng cũng dám mắng.” Một thái giám nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, nghe nói hai ngày nay nháo đến lợi hại.” Tiểu thái giám còn lại cũng chậc chậc đáp.
“Hoàng Thượng thật đúng là sủng Hoàng hậu nương nương tận trời, náo đến vậy mà vẫn nhân nhượng.”
“Còn không phải vậy sao…”
…
Thanh âm xa dần, Phó Diệc Sâm bên này có thể nói là hoàn toàn bùng nổ. May mà dù trời có sập hắn vẫn trầm ổn, bình tĩnh, lúc này vẫn chưa đến nỗi mất lý trí, một suy nghĩ đáng sợ lần nữa toát ra trong đầu hắn.
Có thể xem như kinh người. Trong nguyên tác, Lãnh Thiên Thương trèo được lên ngôi vị hoàng đế bằng cách nào, không phải nhờ lợi dụng nữ chính kéo dài Hiên Viên Tàn Dạ sao? Cho nên khi cốt truyện bị Phó Diệc Sâm thay đổi, Lãnh Thiên Thương đây là dùng chính bản thân y làm mồi, mỹ nam kế?
Sao mình có thể quên mất thiết lập phúc hắc của Lãnh Thiên Thương, trong đầu Phó Diệc Sâm có thể nói là vừa loạn vừa tê dại. Nếu thật là như vậy, lần này hắn đã bị tát một cú thật vang rồi, vẫn luôn cho rằng mình biết trước cốt truyện nên luôn lấy thân phận một người qua đường nhìn xuống, mặc dù hắn không thể khống chế thế giới này, nhưng ít ra hắn biết toàn bộ hướng đi, hiện tại hay rồi, kết quả thì ra là hắn bị nam chính tính kế?
Suy đoán này nháy mắt khiến Phó Diệc Sâm đau trứng cực điểm, xem như hắn không tính toán với cái tát kia, nhưng hắn đây là… bị người đùa bỡn tình cảm ư?
“Đệt!” Trong nháy mắt đó, Phó Diệc Sâm hận không thể tặng thêm cho mình một cái tát, nhiệm vụ thất bại còn chưa tính, bị một tên NPC đùa bỡn tình cảm là chuyện gì? Đã thế còn là động vật giống đực!
Vì thế Phó Diệc Sâm vốn còn đang do dự không quyết, xúc động một cái liền xông vào. Cho nên nói, cái gì mà đàn ông lý trí trầm ổn, cũng có lúc phải xúc động, mấu chốt ở chỗ việc kia hoặc là người kia có đủ quan trọng để khiến hắn trả giá hay không mà thôi.
Cung điện này Phó Diệc Sâm đã quá quen thuộc, thoải mái tránh thoát ám vệ sau đó đi thẳng đến phòng ngủ, nhưng khiến Phó Diệc Sâm nghi hoặc chính là, phụ cận phòng ngủ của Hoàng đế, ám vệ giống như bị dọa chạy hết, nhưng ngay khi hắn còn đang nghi hoặc, thanh âm đến từ nữ chính Tử Mộng Dao đột nhiên truyền đến tai hắn, Phó Diệc Sâm dừng lại, hai tay vô thức nắm thành quyền.
“Lãnh Thiên Thương, anh rốt cuộc vì sao nhất định phải đem tôi nhốt trong cung, tôi không thích anh, một chút cũng không thích, cái chức vị Hoàng hậu này tôi cũng không cần, anh hiểu hay không?” Tử Mộng Dao tựa hồ bị kích động, điều này thuyết minh độ hảo cảm đối với nam phụ số ba không phải giả.
“Trẫm không quan tâm ngươi thích hay không, ngôi vị Hoàng hậu nhất định phải là ngươi.” Đây là thanh âm lạnh như băng của Lãnh Thiên Thương, lộ ra thản nhiên cùng uy nghiêm.
Tử Mộng Dao nghe xong càng thêm phẫn nộ, “Tôi đã nói rồi, tôi không phải là Tử Mộng Dao thật sự, tôi đến từ hiện đại, tôi là người xuyên không đến đây, anh thích Tam công chúa cũng được, Vương phi Tử Mộng Dao cũng được, đó cũng không phải là tôi, cho dù anh có thích tôi nhưng tôi cũng không có một chút cảm giác nào với anh, như vậy sẽ không hạnh phúc, anh rốt cuộc có hiểu không?”
Phó Diệc Sâm sắc mặt âm trầm, khóe miệng co rút, hiển nhiên đã lười phun tào, nhưng lúc này, chỉ nghe thấy Lãnh Thiên Thương chắc như đinh đóng cột nói.
“Không hề gì, ta không quan tâm ngươi là người thế nào, cũng không quản ngươi thích ai, Hoàng hậu của trẫm không phải ngươi thì chẳng còn ai khác.”
Oanh một tiếng, trong đầu Phó Diệc Sâm dường như nổ tung, tình cảnh trước mặt gọi là gì? Si tình trong truyền thuyết ư? Hay trung khuyển? Đây không phải là nam chính dưới ngòi bút tác giả sao, hoặc nên nói là tố chất cơ bản nhất trong văn Mary Sue, bất luận từ nam chính nam phụ nam ba đều có, vì nữ chính mọi thứ đều có thể nhẫn nhịn, hết thảy đều có thể tiếp thu.
Vì thế hơn mười giây trôi qua, lý trí của Phó Diệc Sâm hoàn toàn bị phẫn nộ cắn nuốt không còn một mảnh, chờ hắn hơi chút bình tĩnh trở lại, thì hắn đã đứng trước mặt Lãnh Thiên Thương, một nhát đánh ngất nữ chính, ngưng mắt u ám nhìn Lãnh Thiên Thương.
“Ngươi…” Tô Trạm trong nháy mắt đó có thể xem là khiếp sợ tới cực điểm, bởi vì liên quan đến cốt truyện, y cơ hồ không cần kiểm chứng đã chắc chắn người này chết rồi, ý thức được điều này mang đến cho y thống khổ không nói hết, tra tấn y suốt mấy ngày đêm, đầu óc đều là hình bóng người nọ, y thậm chí cho rằng, nếu y thuận lợi hoàn thành kịch bản trở lại hiện đại, y cả đời cũng không thể quên được hắn, thậm chí trái tim sẽ không thể dung chứa thêm bất kỳ ai.
Áy náy, thống khổ, cảm xúc mọi mặt đem y ép tới không thở nổi, thứ duy nhất có thể làm y thẳng lưng bước tiếp, chính là người thân đang chờ y ở hiện thực, có thể nói, y gần như đã tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, Hiên Viên Tàn Dạ liền không dấu vết xuất hiện ở trước mặt y, trong nháy mắt, hạnh phúc làn tràn mỗi tế bào trên người y, thậm chí y còn quên sạch hết thảy phiền não, cũng xem nhẹ phẫn nộ trên mặt đối phương.
Phó Diệc Sâm căn bản không chút nào kiên nhẫn với y, Lãnh Thiên Thương vừa nói được một chữ “ngươi”, giây sau đã bị Phó Diệc Sâm áp lên giường, tiếp theo cũng không đợi y phản ứng mà trực tiếp hôn xuống, vô cùng cường thế.
Mà lúc này, Tô Trạm còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đột nhiên đã bị đẩy ngã, sau đó hai chân bị người mạnh mẽ ngăn chặn, hai tay trong nháy mắt cũng bị tóm lấy đặt trên đỉnh đầu, thân thể phía trên mang theo sức mạnh áp chế y, Tô Trạm hoàn toàn không thể động đậy chút nào, nhưng hơi thở người nọ lại vô cùng quen thuộc. Đang muốn mở miệng, trên môi bỗng truyền đến đau đớn, đối phương không chút do dự cắn xuống.
“Ưm ~” Tô Trạm vô thức giãy dụa, hiển nhiên nụ hôn này không có thoải mái như trong tưởng tượng, không chỉ tràn ngập bá đạo, còn xen lẫn tức giận không nói nên lời.
Phó Diệc Sâm tuyệt đối là người cường thế từ trong xương, điểm này hắn không phủ nhận, nhưng phần lớn thời gian hắn đều rất hiền hòa, hắn sẽ không ôn thanh mềm giọng, cũng không thích nói lời ngon ngọt, nhưng thái độ của hắn tuyệt đối là dịu dàng, không quản là đối với bạn bè hay là những người bên cạnh. Nhưng hành vi của hắn lúc này quả mức bá đạo, cường thế.
Đều là người có võ công, khi Tô Trạm phát hiện đối phương có điểm không thích hợp, liền bắt đầu giãy dụa.
Ngực đột nhiên bị đẩy mạnh, Phó Diệc Sâm trong đầu dừng một chút, động tác bá đạo gặm cắn môi cũng lập tức đình chỉ, rủ mắt nhìn người dưới thân đang há miệng thở dốc trừng mình, khóe môi dính máu, mà một bàn tay đang đặt trên ngực mình.
Lý trí chậm rãi trở về, Phó Diệc Sâm liếm nhẹ khóe môi y lần nữa, rồi mới rời khỏi, nhưng vừa nhìn xuống đối phương, vẫn không ý định buông tha cho y.
“Ngươi… nguyên lai ngươi chưa chết?” Tô Trạm thở dốc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người phía trên, đại khái do nằm ngửa trên giường, hai mắt của y trừng càng thêm lớn, nhưng vừa vặn, nước mắt đảo quanh một vòng cũng sẽ không lăn ra.
Nếu vừa rồi y hoài nghi mình nằm mơ, như vậy vừa trải qua một hồi hôn môi kịch liệt, hơn nữa cảm giác bị áp chế còn rõ rành rành ra đó, nơi chóp mũi là hương vị quen thuộc, Tô Trạm cơ hồ có thể khẳng định người nọ còn sống. Nhưng sau khi mừng rỡ quá đỗi, theo sau chính là bối rối.
“Sao vậy, hy vọng ta chết?” Phó Diệc Sâm híp mắt, thanh âm có chút băng lãnh.
“Không.” Tô Trạm theo phản xạ lập tức lắc đầu, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào hắn, chột dạ vô cùng, vô thức xoay đầu sang một bên.
Loại phản ứng này của Lãnh Thiên Thương vừa vặn làm Phó Diệc Sâm càng thêm căm tức, một tay đem hai tay y lần nữa đặt lên đầu, một tay khác thì nắm lấy cằm y, cưỡng chế bắt người nhìn thẳng vào mình.
“Nói cho ta biết, vì sao lại làm như vậy?” Phó Diệc Sâm cưỡng ép người dưới thân đối diện với mình, lý trí lần nữa trở về với đại não, hơn nữa người đã ngay trước mặt, mức độ hảo cảm cũng rõ rành rành ra đó, hắn không tin người này lợi dụng tình cảm của mình trèo lên ngai vị hoàng đế, lại càng không tin cái câu “đời này chỉ yêu duy nhất một mình hoàng hậu”, nếu đây là sự thật, hệ thống đặt ở đó hoàn toàn là một bãi rác.
Cho nên nếu đã thế, vì sao còn muốn làm như vậy? Rõ ràng không thích, thậm chí biết nàng thích nam ba, tại sao vẫn cố chấp bắt nàng làm Hoàng hậu?
Tô Trạm lại càng không dám nhìn thẳng hắn, áy náy nháy mắt lan tràn toàn thân, “Xin lỗi.” Tô Trạm chỉ có thể đem ánh mắt đảo sang một bên, nhưng cặp mắt trên đầu lại giống như muốn xuyên thủng y, y căn bản không cách nào trốn tránh.
Nhưng ngoại trừ nói xin lỗi y thật không biết phải làm gì. Ngôi vị hoàng đế, giang sơn… đối với một hoàng đế ý nghĩa như thế nào, y rất rõ ràng. Huống chi bọn họ đã từng trải qua một quãng thời gian thân mật, chính mình lại thừa dịp hắn không ở, ngồi lên long ỷ của hắn, đoạt lấy giang sơn của hắn, cho nên người này nếu lúc xuất hiện cầm kiếm chĩa vào y, Tô Trạm hoàn toàn có thể hiểu được.
“Xin lỗi?” Phó Diệc Sâm nghe xong lời này, chân mày cau lại, lửa giận thật vất vả áp chế xuống giờ phút này lại ngùn ngụt bốc lên, “Đây là lời giải thích của ngươi?” Tình nguyện lựa chọn một nữ nhân ngươi không thích, cũng không thích ngươi?
“Xin lỗi, ta không còn lựa chọn nào khác.” Tô Trạm có chút thống khổ mấp máy môi, lại phát hiện khóe miệng có chút đau, tựa hồ là vừa rồi bị người này cắn nát.
Không thể không nói, đối thoại giữa hai người hoàn toàn không cùng một kênh, nhưng cố tình lại nghe rất hợp lý.
“Nhưng ngươi không thích nàng.” Giọng điệu của Phó Diệc Sâm vô cùng chắc chắn, thậm chí lúc phát ra lời này còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Hả?” Tô Trạm nghi hoặc chớp mắt, tầm mắt lần nữa dừng ở đỉnh đầu người phía trên, y hình như nghe không hiểu ý người này.
Cũng chính là lúc y chớp mắt một cái này, Phó Diệc Sâm đột nhiên phát hiện hốc mắt y hồng hồng, đôi mắt lam sắc dưới ánh đèn màu cam có chút sâu thẳm ám trầm, nhưng không thể ngăn hắn thấy được, mắt y mang lệ.
Phó Diệc Sâm chấn động, nhưng cũng vào lúc này, Phó Diệc Sâm sắc bén cảm thấy sau lưng có một đạo kình phong đánh úp về phía mình, gần ngay gang tấc.
Chỉ trong chớp mắt, Phó Diệc Sâm tay lanh mắt lẹ đem người dưới thân ôm lên, rồi sau đó là một cái xoay người tuyệt đẹp, lăn đến góc trong long sàng.
Chỉ nghe một tiếng “phập” giòn tan, tiếp đó một thanh lợi kiếm thẳng tắp đâm vào vị trí vừa rồi của Phó Diệc Sâm.
Phó Diệc Sâm giương mắt nhìn lên, chờ thấy rõ người kia, lúc này một trận đau trứng. Quả nhiên, cốt truyện quá cường đại, trong nguyên tác, cảnh cuối là nam nữ chính nam phụ nam ba tề tụ trong cung loạn đấu, không phải là giả. Nam ba cũng tới, hơn nữa còn nổi giận đùng đùng chĩa kiếm vào Phó Diệc Sâm.
“Hiên Viên Tàn Dạ, ngươi cư nhiên gạt ta!” Minh Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nhưng không che giấu được phẫn nộ nơi đáy mắt, nói xong cũng không đợi Phó Diệc Sâm trả lời, liền rút kiếm lao đến.
Phó Diệc Sâm nguy hiểm tránh được, đồng dạng nghi hoặc, Lãnh Thiên Thương cũng vọt sang một bên, Phó Diệc Sâm một bên tránh né đường kiếm đâm tới của Minh Nguyệt, một bên nói, “Minh Nguyệt, ngươi bình tĩnh một chút!”
“Bạo quân! Ngươi thế nhưng giết nàng, hôm nay ta có chết cũng phải vì Dao Dao báo thù!” Minh Nguyệt hoàn toàn mất lý trí, giết đỏ cả mắt.
Phó Diệc Sâm lúc này đau trứng, “Nàng vẫn chưa chết!” Quả nhiên mất não, cũng không biết đi xem xét nàng ta trước sao?
Quả nhiên, Minh Nguyệt dừng lại, rồi sau đó không quan tâm ném kiếm đi, vọt tới bên người Tử Mộng Dao đang hôn mê, “Dao Dao! Dao Dao, nàng mau tỉnh lại!”
Phó Diệc Sâm khóe miệng giật giật, gã không sợ có trá? Giương mắt nhìn thấy Lãnh Thiên Thương nghi hoặc đứng ở một bên, nhưng khi đối mặt với tầm mắt của hắn, Lãnh Thiên Thương giống như điện giật lập tức rời đi.
Đúng lúc này, bị Minh Nguyệt đẩy đẩy vài cái, Tử Mộng Dao cư nhiên mơ màng tỉnh lại, mở mắt chỉ thấy Minh Nguyệt hai mắt đỏ bừng, Tử Mộng Dao nhãn tình sáng lên rồi nhào vào lòng Minh Nguyệt.
Cũng chính là trong nháy mắt này, Phó Diệc Sâm linh quang chợt lóe, hắn cũng không biết tại sao giờ phút này trong đầu mình vẫn nhớ đến nhiệm vụ. Phó Diệc Sâm vốn tưởng rằng hắn đã hoàn toàn không còn cơ hội thay đổi cốt truyện, trước mắt không phải chính là bước đột phá hay sao? Vừa lúc đó, Minh Nguyệt vì quá đỗi hạnh phúc mà rơi nước mắt, đột nhiên quay đầu nói với Phó Diệc Sâm.
“Hiên Viên Tàn Dạ, những lời trước đây của ngươi còn có giá trị không?”
Phó Diệc Sâm cau mày, hắn lúc trước vi thúc đẩy Lãnh Thiên Thương lên ngôi, đã cùng Minh Nguyệt lén lút giao dịch, Minh Nguyệt giúp hắn giả chết, hắn thì đáp ứng Minh Nguyệt để Tử Mộng Dao ở bên gã. Cho nên, đây không phải là, hắn vừa định đi ngủ liền có người mang gối tới sao?
Vì thế, Phó Diệc Sâm trịnh trọng gật đầu, “Đương nhiên, ” nói xong còn bổ sung thêm một câu, “Mang nàng đi đi, càng xa càng tốt.” Dù sao bây giờ vị này còn mang trên mình thân phận hoàng hậu.
Minh Nguyệt nheo mắt, giây tiếp theo đã ôm lấy Tử Mộng Dao, hiển nhiên muốn rời khỏi đây. Nhưng mà lúc này Tô Trạm vẫn còn đang mơ màng với tình huống hiện tại, rốt cục ý thức được vấn đề mấu chốt.
“Đợi đã!” Y thật vất vả đi đến bước cuối cùng rồi, nữ chính lại bỏ trốn cùng nam ba thì tính là chuyện gì?
Tô Trạm sốt ruột muốn đi lên ngăn cản, lại không ngờ Hiên Viên Tàn Dạ trong chốc lát đã đứng trước mặt y, đồng nghĩa muốn cản y lại, Minh Nguyệt ôm Tử Mộng Dao lên, vọt ra ngoài cửa sổ.
“Ngươi không thể mang nàng đi!” Tô Trạm lúc này khẩn trương, nữ chính đi rồi, cốt truyện không hoàn thành y phải làm sao đây? Y trở về bằng cách nào! Hơn nữa, kết cục không đúng, thế giới này sụp thì sao!
Ở đây ngoại trừ nữ chính, đều là người có võ công cao cường, vì thế Tô Trạm sốt ruột liền trực tiếp đẩy Phó Diệc Sâm ra, đuổi theo.
Phó Diệc Sâm lúc này vừa tức lại vừa khó hiểu, hắn thật sự không nghĩ ra chấp nhất của người này đối với nữ chính là đến từ đâu, nếu nói là do cốt truyện cường đại, nhưng đến cả nữ chính cũng thay lòng đổi dạ thích nam ba rồi không phải ư? Tại sao lại không bắt tay từ phía cô ta luôn?
“Ngươi đứng lại đó cho ta.” Hiên Viên Tàn Dạ trong nguyên tác, là người có võ công cao nhất, ít nhất còn trên cả nam chính nam ba, vì thế Phó Diệc Sâm đuổi theo sau, chỉ trong nháy mắt không những chặn đứng Lãnh Thiên Thương, mà còn trực tiếp kéo một cái đem Lãnh Thiên Thương vây trong ngực, căn bản không cho y cơ hội đuổi theo.
“Ngươi mau thả ta ra!” Tô Trạm gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, nhưng bất luận y giãy dụa như thế nào, cũng không thể thoát khỏi gọng kìm của người nọ, “Nàng không thể đi!”
“Nói cho ta biết nguyên nhân.” Phó Diệc Sâm cố chấp đem người xoay về phía mình, nắm lấy cằm y cưỡng chế đối diện với mình. Chỉ trong chớp mắt, Minh Nguyệt đã ôm Tử Mộng Dao biến mất trong bóng đêm.
Phó Diệc Sâm chỉ nhìn thấy người nọ trong mắt mất đi màu sắc, rồi sau đó thân thể mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào lòng mình, thậm chí hai tay còn vô thức đặt lên bả vai mình, đem mặt chôn vào trong ngực, thân thể hơi hơi phát run.
Phó Diệc Sâm có chút khó hiểu, cúi đầu vén tóc mái y lên lại thấy hốc mắt y đỏ hồng, nước mắt đã ướt đẫm vạt áo hắn.
Phó Diệc Sâm hoàn toàn mềm lòng, một lúc lâu mới ôn nhu hỏi, “Thiên Thương, rốt cuộc vì sao?”
Phó Diệc Sâm cho dù có nghĩ nát óc cũng không hiểu cử chỉ khác thường của Lãnh Thiên Thương. Rõ ràng không thích mà? Không phải ban nãy nhìn thấy hai người kia ôm nhau, trong mắt y cũng không hề dấy lên một gợn sóng đấy ư? Cho nên rốt cuộc vì sao, vì sao y chấp nhất với nữ chính đến vậy.
Trong giây lát, Phó Diệc Sâm cơ hồ nghĩ đến một loại khả năng mà hắn đã buông tha từ lâu, người này, lẽ nào y biết chuyện gì đó? Phó Diệc Sâm bị ý tưởng của chính mình dọa sợ, khi hắn gần như thốt ra, người trong ngực bỗng thấp giọng nỉ non.
“Trở về không được, ta trở về không được.” Tô Trạm đột nhiên ghé vào trong ngực đối phương khóc nấc lên, thế giới thực cách y ngày càng xa, còn có người thân của y. Thậm chí y cũng không biết, nếu y không sửa đúng kịch bản, hậu quả sẽ thành dạng gì, thế giới này có thể biến mất hay không, bao gồm cả người trước mặt y đây.
Có thể nói, lúc này, Tô Trạm đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Cái gì?” Phó Diệc Sâm cả người chấn động, “Ngươi nói cái gì!”
Phó Diệc Sâm giật mình, đột ngột đem người từ trong ngực kéo ra, hai tay bởi vì kích động, lúc nắm vai y cũng run lên, “Ngươi vừa nói cái gì, trở về không được?” Phó Diệc Sâm cảm thấy trong nháy mắt tim mình đã nhảy lên tận cổ họng, miệng khô lưỡi khô.
Tô Trạm một bộ sống không còn gì luyến tiếc lắc đầu, có chút nghiến răng nghiến lợi, “Đây CMN căn bản là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue não tàn ngươi biết không? Ta trở về không được, chúng ta…”
【 Cảnh báo! Cảnh báo! Nguy hiểm, thế giới Mary Sue sắp sụp đổ! 】
Không chờ Lãnh Thiên Thương nói hết, hệ thống đột nhiên bắt đầu kêu la inh ỏi, hơn nữa không gian trước mắt Phó Diệc Sâm lần nữa bắt đầu vặn vẹo.
“ĐM!” Phó Diệc Sâm thốt ra, những lời này của Lãnh Thiên Thương trực tiếp khiến đầu Phó Diệc Sâm nổ tung, lượng tin tức quá lớn làm đại não Phó Diệc Sâm mất đi năng lực tự hỏi.
【 Sụp sụp, sắp chết sắp chết, kí chủ cứu mạng a a a! 】
“Ngươi có phải đến từ năm xxxx?” Không gian hoàn toàn biến động, nhân vật cũng đã mất đi hình dạng vốn có, Phó Diệc Sâm chỉ thấy người trước mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, tốc độ cực nhanh không thể so sánh với lần đầu tiên, chỉ là ánh mắt Lãnh Thiên Thương lóe lên khiếp sợ rồi biến mất, “Ngươi có hệ thống hay không?”
“Chết tiệt!” Phó Diệc Sâm còn chưa dứt lời, đừng nói đến nhận được câu trả lời, mà ngay cả giọng nói của hắn cũng giống như tiêu biến, giây tiếp theo, Phó Diệc Sâm lâm vào hắc ám.
Biết được sự thật đau trứng, trước khi mất đi ý thức, Phó Diệc Sâm đem cái hố hệ thống ra mắng không dừng được, thật đúng là không có mắt, tên này mười phần là rác rưởi, còn dám nói là không thể có linh hồn chân thật thứ hai tồn tại?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]