Phó Diệc Sâm vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt quan tâm của Lãnh Thiên Thương, giọng điệu nghe khá vội vàng, giữa hai hàng lông mày ẩn ẩn lo lắng, Phó Diệc Sâm khẽ động. Đây không phải ngụy trang, hắn nhìn ra được.
“Còn không phải do nhóm các ngươi ban tặng.” Không hiểu sao tâm tình đột nhiên vui vẻ, Phó Diệc Sâm trêu chọc một câu. Tuy ngoài miệng là nói vậy nhưng không hề có ý trách cứ, thậm chí bàn tay bị thương vẫn giúp y kiểm tra miệng vết thương như thường.
Tô Trạm không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một tia lo lắng, cũng rõ ràng vết thương kia là do đâu. Chỉ là Tô Trạm có chút nghi hoặc, càng ở chung lâu càng cảm thấy Hiên Viên Tàn Dạ hình như không giống với nam phụ dưới ngòi bút tác giả. Tô Trạm thậm chí có cảm giác, nam phụ Hiên Viên Tàn Dạ trong nguyên tác chỉ là bề ngoài, mà người mình liên tục tiếp xúc gần đây mới là Hiên Viên Tàn Dạ chân thật.
Không thể không nói, chỉ bằng điểm này, y ngược lại ngoài ý muốn trùng khớp với suy nghĩ của Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm cũng đối với y có cảm giác như vậy.
Nhưng sự tồn tại của cốt truyện Mary Sue trong đầu Tô Trạm vô cùng sắc nét, y hoàn toàn chắc chắn đây là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue não tàn, vì thế, “Đa tạ ân cứu mạng của Hoàng Thượng, ” tạ ơn xong còn một trận tự trách, “Là thần phiền hà đến Hoàng Thượng, mới hại Hoàng Thượng rơi xuống loại địa phương này, thiếu chút nữa…” Thiếu chút nữa thương đến long thể.
Bất quá, còn chưa dứt lời Tô Trạm liền hối hận. Tuy rằng trong kịch bản, Hiên Viên Tàn Dạ vốn không xuất hiện, nhưng căn cứ vào cốt truyện có thể phỏng đoán, Hiên Viên Tàn Dạ ở đây hơn phân nửa là vì nữ chính, nói cách khác người ta liều mạng cũng không phải muốn cứu mình, mà là nữ chính. Tô Trạm lúc này ảo não không biết nên tiếp tục tán gẫu hay là ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Phó Diệc Sâm vẫn đang ngồi xổm cúi đầu xem xét một chân của Lãnh Thiên Thương, thật cẩn thận xé mở cái quần nhuộm đỏ máu của Lãnh Thiên Thương thành một lỗ nhỏ, vết thương nơi đầu gối hoàn toàn hiện ra trước mắt Phó Diệc Sâm.
Trong đầu vang lên âm gợi ý đứt quãng từ hệ thống, đều là độ hảo cảm gia nam chính đối với nam phụ tăng tăng tăng, Phó Diệc Sâm ấy vậy mà chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm cái chân trước mặt. Nơi đầu gối tuy rằng có vẻ biến dạng nhưng không quá nghiêm trọng, hơi xanh tím, trên đùi lại rõ ràng một miệng vết thương, mặc dù đã ngừng chảy máu, nhưng nửa bắp chân đều là máu khô, tuy rằng trong lòng biết về sau chân sẽ khỏi hẳn, nhưng hiện tại nhìn qua vẫn là vô cùng ghê người.
Đau đớn là nhất định, Phó Diệc Sâm vươn tay sờ thử, đang nghĩ tới phải giúp y xử lý miệng vết thương thế nào, bỗng trong đầu đột ngột phát ra thông báo 【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】, khiến hắn hơi hơi dừng lại. Tuy rằng không để ý lắm, nhưng nội dung gợi ý cơ bản đều là tăng lên, đột nhiên lại xuất hiện một cái trừ 1, theo phản xạ liền thu hút sự chú ý của Phó Diệc Sâm.
“Rất đau?” Phó Diệc Sâm nhíu mày nghi hoặc hỏi.
Giọng điệu quan tâm thình lình cất lên, không phải lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, nhưng lại đánh thẳng vào đáy lòng Tô Trạm, nhất là từ cặp kim sắc kia lại vô tình tràn ra dịu dàng, càng khiến tim Tô Trạm gia tốc. Vì thế, không tự nhiên ban nãy biến thành hư không, Tô Trạm theo bản năng gật gật đầu, nhưng rất nhanh cảm thấy một đại nam nhân mà làm như vậy, quá mức già mồm cãi láo, vì thế lại lắc lắc đầu.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 5】
Phó Diệc Sâm trừng mắt nhìn, thật không get đến suy nghĩ của y, bất quá không hiểu sao lại thấy bộ dạng này của Lãnh Thiên Thương có chút… đáng yêu? Vì thế, liền không tự chủ mở miệng giải thích, “Vết thương này chỉ là ngoài da, miệng vết thương không sâu, băng bó xong sẽ không có vấn đề lớn, nhưng chỗ đùi ngươi…” Phó Diệc Sâm nói xong, theo bản năng nhìn phản ứng của Lãnh Thiên Thương. Theo lẽ thường mà nói, một Vương gia lòng tràn đầy ý chí chiến đấu, ẩn nhẫn nhiều năm, nếu biết chân mình tàn phế, e rằng trong chốc lát sẽ không tiếp nhận được, vì thế lời nói đến bên miệng liền vô thức chuyển hướng, “Trẫm chỉ có thể trở về tìm thái y cho ngươi.” Kỳ lạ, giải thích biến thành an ủi.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 3】
Ôn nhu vô tận, lý trí đột nhiên phát ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, Tô Trạm vội vàng khởi động lại não bộ. Lúc này, Lãnh Thiên Thương đáng nhẽ phải thống khổ, tức đến khó thở, không cam lòng, nhưng đến bên miệng lại là, “Đa tạ Hoàng Thượng, thần đã biết.” Y đột nhiên không muốn diễn nữa, dù sao nơi này không có nữ chính, cũng không có người ngoài.
Một mảnh thản nhiên, Phó Diệc Sâm không nhịn được nhíu mày, không hổ là nam chính, chỉ dựa vào định lực này thật khiến người bội phục.
Nếu y đã bình tĩnh như vậy, Phó Diệc Sâm nói thêm vài lời an ủi ngược lại trở nên dư thừa, vì thế cũng im lặng, đầu tiên là xé mấy mảnh vải sạch, xử lý vết thuơng trên đùi cho y.
“Kiên nhẫn một chút.” Phó Diệc Sâm thản nhiên nói.
“Ừm.”
Phó Diệc Sâm vẻ mặt chuyên chú, cẩn thận vén ống quần của y lên quá đùi, sau đó mới nhẹ nhàng nâng chân y đặt lên đùi mình, từ từ cởi tất của y. Cổ nhân theo tục là xuyên tất dài, ý của Phó Diệc Sâm là cởi ra để tiện băng bó, hơn nữa tất dài có thể dùng trong lúc băng bó, không nghĩ tới, vừa cởi ra liền làm Phó Diệc Sâm sửng sốt.
Cẳng chân thật thon dài, không ngờ ngay đến cả chân cũng đẹp nhường này, nhưng quan trọng là trắng nõn bóng loáng… không có lông chân? Vô cùng bóng loáng. Phó Diệc Sâm theo phản xạ quay đầu nhìn Lãnh Thiên Thương, trong mắt không giấu nổi tia kinh ngạc.
Trên thực tế, một chân bị người ta đặt trên đùi đã khiến tâm tình Tô Trạm xao động. May mắn động tác này quả thật gây đau đớn, cho nên vẻ mặt thống khổ vừa vặn che dấu được xấu hổ trong lòng, nhưng người này tự nhiên lại thình lình ngẩng đầu lên, Tô Trạm tuy không hiểu được ý tứ của hoàng đế, nhưng kinh ngạc trong mắt hắn y vẫn nhìn ra được.
“Khụ, ” Phó Diệc Sâm bị y hỏi, ngược lại có chút xấu hổ, bình tĩnh cúi đầu, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân Lãnh Thiên Thương, xúc cảm thế nhưng vô cùng tốt, không uổng phí một chân trắng nõn nhẵn nhụi của y, “Chỉ là có chút kinh ngạc, chân Thiên vương, thật… trơn bóng trắng nõn.”
Tô Trạm chỉ nghe thấy “đoàng” một tiếng, trong đầu nhất thời ong ong, não bộ tự động nắm lấy vài chữ trọng điểm, cho nên “Chân ngươi trơn bóng trắng nõn… Chân trơn bóng trắng nõn… Trơn bóng trắng nõn.” Tô Trạm cảm thấy trong đầu bị lấp đầy bởi mấy chữ này.
Hắn nói cái gì? Có ý gì? Lời này có ý tứ gì? Tô Trạm trên mặt gió êm biển lặng không chút sợ hãi, trong lòng sớm đã hình thành cuồng phong càn quét tứ phía, nửa ngày sau mới chậm chạp phát hiện, cho nên y đây là… bị đùa giỡn?
Nói xong lời này, Phó Diệc Sâm cũng một trận ảo não, chỉ cảm thấy nếu Lãnh Thiên Thương là nữ nhân, chỉ sợ sẽ vốc một nắm hạt dưa ném lại đây, dù sao cổ nhân rất bảo thủ. Vì thế, hắn vội vàng lảng sang chuyện khác, “Ngươi kiên nhẫn một chút, đau liền nói trẫm biết.” Dứt lời, cũng không chờ y đáp lại đã bắt đầu băng bó.
“A ~” Tô Trạm đang lơ lửng ở cõi thần tiên bị đau đớn kéo về hiện thực, hai tay có chút không tự chủ nắm lấy cành cây đang cố định nơi chân, thân thể cũng cứng lại thẳng tắp. Vừa lúc đó, y liếc mắt nhìn đến cái chân đang khoát lên đùi người ta của mình, chớp mắt, Tô Trạm rốt cục hậu tri hậu giác hiểu được tại sao Hiên Viên Tàn Dạ lại nói như vậy.
Tô Trạm có chút nghiến răng nghiến lợi, bóng loáng trắng nõn, một cái lông mao cũng không có, khoa học ở đâu? Đây căn bản không phải chân y, đây toàn bộ là ác ý của tác giả Mary Sue, cơ thể thật của y không có lông ư, đương nhiên có! Tuy rằng khá thưa thớt lại ngắn ngủn nhìn không rậm rạp, nhưng tóm lại là có!
“Ư ~” lúc này một trận đau nhức từ trên đùi truyền đến, Tô Trạm hút một ngụm khí lớn, đau đến mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
“Cố chịu đựng.” Tô Trạm thấy người này cũng không ngẩng đầu lên, bàn tay tuy thô ráp, thậm chí tay trái còn đầy máu, nhưng động tác của hắn rất nhẹ nhàng, vẻ mặt chuyên chú, khiến người sinh ra cảm giác an tâm khó hiểu. Nội tâm Tô Trạm như ngựa thoát cương tràn ra vô số ý nghĩ phi thực tế, áp chế không nổi.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 10】
Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc dừng một chút, độ hảo cảm nhảy vọt khiến hắn cảm thấy có chút vi diệu, đại khái là do mình thay thế nữ chính chiếu cố y, nên độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính đều chuyển hết lên người mình, xét đến cùng vẫn là cốt truyện cường đại.
Lại vào lúc này, chỉ nghe Lãnh Thiên Thương đột nhiên nói, “Không nghĩ tới, Hoàng Thượng thân thể quý giá sẽ thành ra thế này.”
Phó Diệc Sâm nhíu mày, thuận miệng đáp, “Trẫm cũng không phải phế vật, vì sao sẽ không?” Vừa dứt lời, miệng vết thương cũng đã được băng bó xong xuôi, nhẹ nhàng nâng chây Lãnh Thiên Thương xuống, lúc này mới ngẩng đầu hỏi, “Cảm thấy thế nào?”
Tô Trạm vốn đang thầm cảm thán, không ngờ một câu “Trẫm cũng không phải phế vật” được phát ra từ miệng Phó Diệc Sâm lại soái đến ngây người, không ngờ Phó Diệc Sâm đột nhiên lại ngẩng đầu lên, lúc này mới sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói, “Đã khá hơn nhiều.”
Khuôn mặt Tô Trạm thật sự quá tinh xảo, hơn nữa, không thể phủ nhận, mê dược của Lãnh Thiên Thương là nằm ở đôi mắt màu lam nhạt, thật sự rất hấp dẫn. Phó Diệc Sâm chỉ cần đối diện với y, sẽ không nhịn được chăm chú vào mắt y, tựa như lỗ đen vũ trụ, bất tri bất giác đã bị hút vào, vì thế Phó Diệc Sâm dễ dàng phát hiện đáy mắt y khẽ lóe sáng.
Phó Diệc Sâm có chút chậm chạp nhớ ra, hình tượng trước đây của Lãnh Thiên Thương, không chính phải là một tên Vương gia phế vật sao? Hắn vừa rồi thuận miệng nói cũng không có ám chỉ gì, nhưng thường thì người nói vô ý người nghe hữu ý, nhưng lời đã nói ra, hoàng đế miệng vàng lời ngọc sao có thể muốn sửa liền sửa, vì thế đành phải chống chế bằng một câu, “Trẫm thuở nhỏ tập võ, mấy vết thương nhỏ như này, gặp qua nhiều lắm, cho nên thấy cũng lười để ý.” Ý ngoài lời, không phải nói ngươi phế vật, mà do ta từng trải qua nhiều mà thôi.
Nhưng Phó Diệc Sâm hiển nhiên suy nghĩ nhiều rồi, phế vật là Lãnh Thiên Thương cũng không phải Tô Trạm y, vì thế Tô Trạm cũng không có chút tự giác nào, ngược lại vì một câu nói của Hiên Viên Tàn Dạ mà nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Quả nhiên, muốn giành lấy quang vinh chói mắt, sau lưng đều phải âm thầm trả giá không ít, cho dù người nọ là hoàng đế chí cao vô thượng.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 2】
Võ công của Hiên Viên Tàn Dạ tuyệt đối khiến hắn càng thêm tỏa sáng, nhưng vừa nghĩ đến đây, Tô Trạm đột nhiên nhớ lại lúc ở vách đá y đã cởi bỏ lớp ngụy trang, biểu hiện ra năng lực thật sự, cũng không biết người này đã phát hiện ra chưa. Nếu nhìn thấy mà còn đối xử với mình như vậy thật không khoa học, nhưng nếu không phát hiện, hắn sao có thể đúng lúc bắt được tay mình? Tô Trạm có chút nghi hoặc.
Vừa vặn lúc Phó Diệc Sâm xoay người định tìm vài cành cây giúp y cố định chân, bỗng nghe Lãnh Thiên Thương đằng sau cất tiếng hỏi.
“Không biết vì sao Hoàng Thượng lại xuất hiện ở Tần Sơn?” Nhiều lần tìm tòi kịch bản trong trí nhớ, thật không có một đoạn này.
Phó Diệc Sâm đưa lưng về phía y nhíu mày, “Đại Hội Võ Lâm mười năm một lần, trẫm há có thể bỏ qua?” Quả thật mở miệng nói dối đến là đoan chính chững chạc.
Tô Trạm vậy mà thật sự… tin, dù sao bộ dạng người này rất nghiêm túc thành thật. Nhưng tiếp đó, y vẫn nhịn không được thăm dò vấn đề khiến mình rối rắm nửa ngày, “Vậy Hoàng Thượng sao có thể không để ý đến thân thể quý giá mà cứu thần? Nếu xảy ra sơ xuất, thần đây chẳng phải tội đáng chết vạn lần, trở thành tội nhân thiên cổ.”
Dựa theo nội dung cốt truyện mà phỏng đoán, Hiên Viên Tàn Dạ vì nữ chính không thể nghi ngờ. Nhưng hành động của hắn đang bày ra đó, không chỉ cứu y – cái gai trong mắt kiêm tình địch, mà còn cất đi tôn nghiêm của hoàng đế băng bó vết thương cho y, vì thế không nhịn được, Tô Trạm có chút hoài nghi, hoặc nên nói sinh ra một ít chờ mong mà đến chính mình cũng không nhận ra, vạn nhất không phải vì Tử Mộng Dao thì sao?
Phó Diệc Sâm có chút nghi hoặc quay đầu nhìn Lãnh Thiên Thương, thật ra, những lời này của Lãnh Thiên Thương, hắn cũng không phân biệt được thật giả, hoặc nên nói y muốn thăm dò điều gì? Theo lý thuyết, Lãnh Thiên Thương đáng nhẽ phải ước gì mình ngã xuống rồi băng hà, cho nên, lời của y hơn phân nửa cũng không đơn giản, mấu chốt vẫn là tìm hiểu nguyên do mình đột nhiên xuất hiện, nhưng Phó Diệc Sâm cố tình lại thấy trong mắt y tràn đầy chân thành.
Phó Diệc Sâm do dự, lẽ nào phải dựa theo nội dung kịch bản nói vì Tử Mộng Dao, nhưng cuối cùng lời thoát ra lại thành, “Ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trẫm sao có thể thấy chết không cứu.” Dù sao, hắn cũng đã sớm buông tha con đường xuống tay với Tử Mộng Dao.
Không nghĩ đến, Lãnh Thiên Thương thế nhưng kinh ngạc thốt ra, “Không phải vì Tử Mộng Dao?” Không xong, lại không kiểm soát được.
Phó Diệc Sâm cũng sửng sốt, nhưng lập tức nhếch khóe miệng, sau đó chắc chắn nói, “Thiên vương yên tâm, trẫm đối với Vương phi của ngươi không có nửa điểm hứng thú.”
Tô Trạm hận không thể đem mặt dính vào ngực, nhưng nghe một câu rồi lại không nhịn được não bổ một câu, “Không hứng thú với Vương phi, chẳng lẽ đối với Vương gia thì có hứng thú?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]