Tiếng ngựa chiến hí vang gửi trong gió lướt theo đường quân tiến, những thanh kiếm uống biết bao máu trên chiến trường dần được rút ra.
Tào Tháo thống lĩnh hơn mười ngàn kỵ binh điên cuồng đuổi theo hết một ngày, cuối cùng hắn cũng đi đến nơi có khả năng đặt mai phục ở huyện Huỳnh Dương. Hắn nháy mắt cho Tào Nhân ra hiệu bắt đầu hành động.
Tào Nhân gật đầu hiểu ý, tìm cơ hội sắp xếp kỵ binh nhà mình lùi về phía sau. Kể tử đó phía tiền tuyến vô hình chung chỉ toàn kỵ binh của các chư hầu khác. Tào Tháo đã dặn di dặn lại hắn rằng nhiệm vụ của Tào Nhân trong trận đánh là phải hạn chế tối đa thương vong của tướng sĩ dưới trướng, những kẻ chết thay cứ để lính chư hầu làm. Vừa bảo hộ được binh lực vừa làm suy yếu thực lực các lộ chư hầu, kế sách này quả là tuyệt diệu.
Ha ha, đám ngu đần ngồi ăn chơi nhảy múa ở nhà còn muốn để cho Tào Tháo ta dẫn kỵ binh nhà mình đi kiến công lập nghiệp? Mẹ nó, dùng tư duy như vậy đi cấp kỵ binh cho ta, chỉ có đầu thai trong đống phân, hoặc đang coi thường sự thông minh của Tào Tháo mà thôi. Mặc kệ nguyên nhân thế nào, Tào Tháo sẽ không nhân từ với đám kỵ binh thế mạng đó.
Trong lúc đội hình đang âm thầm biến hóa, Tào Tháo nhìn về phía trước với vẻ vui mừng, rút kiếm ra khỏi vỏ rồi quát lên thật to:
“Đổng Trác tặc tử đang ở phía trước, các anh em theo ta chém chết Đổng Trác, phục hưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-wechat-than-cap-tai-tam-quoc/1600650/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.