Chỉ thấy xung quanh Lý Tồn Hiếu bay đầy bụi đất, hắn xoay một vòng rồi tiện tay ném mạnh hai con trâu như ném hai quả pháo, va thẳng vào bốn con trâu đang chạy phía sau. Chưa dừng lại ở đó, Lý Tồn Hiếu dậm chân phóng tới như mãnh hổ vồ mồi, vòng ra sau lưng những con trâu còn lại rồi túm lấy đuôi nó quật sang một bên. Tám con trâu điên bị khuất phục chỉ bằng đôi tay của một người, thế là cái tên Lý Tồn Hiếu trong mắt các binh sĩ ở đây còn chói sáng hơn cả vàng 24k. “Trời đất mẹ ơi, thằng cha kia là ai vậy, hắn có phải là con người không?” “Dáng đứng vững chải như ngọn núi, tay chân to dài như vượn, chân cũng dài hơn cả ta, mẹ nó, thể loại gì có thể đấm gục trâu thế này?” “Ờ….à….kinh khủng quá, không thể diễn tả bằng lời được. Một đống người ở đây hò hét cũng chẳng thể làm được gì, một mình tên kia quơ tay vài cái đã xong rồi?” “Móa! Bọn mi đùa ông à? Lão tử chạy đau cả trứng để tìm ngựa lớn về đây, mọi chuyện thế mà kết thúc rồi sao?” “.….” Đôi khi cuộc đời chúng ta chỉ cần vụt sáng huy hoàng trong khoảnh khắc còn hơn sống le lói ngàn năm. Anh chàng Lý Tồn Hiếu của chúng ta cũng vậy, giờ phút này hắn thản nhiên đón nhận sự kính nể từ mọi người, rảo bước đến dưới một gốc cây nhặt hành trang lên chuẩn bị bỏ đi trong tư thế vô cùng đẹp mắt. Dè đâu vừa liếc mắt nhìn đám binh sĩ, Lý Tồn Hiếu giật mình. Hắn cười thật tươi vẫy tay về phía một người đứng đằng xa, hưng phấn chạy nhanh tới đó: “Ý, thiếu chủ! Ta nè, là ta nè!” Lúc này mọi người thuận thế quay đầu lại, kẻ hắn đang vui mừng vẫy tay chính là Viên Hoàn - con trai của Hậu Tướng Quân Viên Thuật. “Kí chủ làm Vương Đại Chùy giật mình, +666 điểm chấn động.” “Kí chủ…..” Viên Hoàn ngửa mặt lên trời cười hả hê, các ngươi thấy chưa? Kiêu hùng là phải thế, phong thái chủ tịch là phải thế. Chả cần làm mẹ gì cả, chỉ đứng đó há mồm cười và thở ra vài câu đạo lý thôi, việc nặng nhọc có đám tay chân lo cả rồi. Số điểm chấn động của hắn đã vượt hơn 30.000 và vẫn tiếp tục gia tăng. Thằng cha Lý Tồn Hiếu này đúng là thần tài đầu thai mà. “Tên cốt đột kia quen thiếu chủ nhà mình à? Ê này, ta nghĩ rằng thiếu chủ lại có thêm mọt mãnh tướng dưới trướng rồi.” Loading...
“Ngon mẹ nó lành rồi anh em ạ! Hổ tướng có thần lực như thế lại hiệu triệu dưới ngọn cờ của Viên thiếu chủ, ngày chúng ta kiến công lập nghiệp không còn xa nữa!” “À thế hả… ta mới gia nhập nên không rõ lắm, nghe đâu mấy bữa trước có một gã mới được thăng làm thống lĩnh, một mình đá nát mông cả doanh trại, có phải là hắn ta không?” “Tất nhiên là không, thằng khỉ này, gia nhập quân doanh mà không đi tìm hiểu à? Vị thống lĩnh ngươi nói đang ở trong doanh chăm sóc cho mẹ già bị bệnh, còn người này khác hoàn toàn, ta cũng chưa từng gặp qua bao giờ.” “Đầu năm nay kẻ mạnh đều theo về làm việc cho Viên thiếu chủ, đúng là bốn đời tam công có khác.” “.…” Lý Tồn Hiếu đến trước mặt Viên Hoàn sau đó ôm quyền thi lễ: “Lý Tồn Hiếu đến trễ làm thiếu chủ kinh sợ, mong ngài lượng thứ bỏ qua cho mạt tướng.” Viên Hoàn nhẹ nhàng đáp lại: “Đừng lo, ngươi đến vừa kịp lúc, ta không sao cả.” Cả doanh trại đờ mặt ra nhìn nhau, một hổ tướng như thế đến chào hỏi, ngươi cũng nên phun ra vài câu vuốt mông tâng bốc mới đúng chứ, hoặc đại loại nói mấy dòng trong sách giáo khoa như có được tướng quân tức là ta sẽ có thêm một cánh tay phải….Sao lại chỉ ừ đại như thể muốn đuổi người ta đi vậy? “Kí chủ làm Lý Nhị Hổ giật mình, +88 điểm chấn động.” “.….” Ôi mẹ ơi, chỉ có thể mà cũng trang bước được? Viên Hoàn đứng nãy giờ mỏi chân rồi, không rảnh để tiếp tục diễn màn kịch này nữa, hắn dẫn Lý Tồn Hiếu và cả đám binh sĩ quay về quân trướng. Bản thiếu chủ cần chăm sóc cơ tTranhể cho đại chiến sắp tới, không thể đứng phơi nắng cả ngày ở đây được. Đại doanh Toan Táo hai ngày sau, Minh chủ Viên Thiệu ngồi trên ghế thủ lĩnh, mệt mỏi đảo mắt nhìn các lộ chư hầu trong sảnh: “Các vị anh hùng, Đổng Trác tên giặc già Tây Lương đã thông báo khắp thiên hạ, hắn sẽ tự mình dẫn 100.000 quân đến trấn thủ Hổ Lao quan, người đi tiên phong sẽ là Lữ Bố. Ôi trời, hễ nhắc đến tên này là đau đầu, dân chúng đang truyền miệng câu nói ‘Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố’ khắp lầu cao cho đến cuối hẻm nhỏ. Lúc còn tảo triều ta cũng từng gặp hắn, quả nhiên thực lực xứng với lời đồn, ngoài ra Lữ Bố từng một mình đánh gục hơn hai mươi dũng sĩ mạnh nhất của Tiên Ti, qua đó có thể thấy cuộc chiến sắp tới của chúng ta gian khổ đến nhường nào. Giờ đây Lữ Bố đang đứng trước cửa doanh khiêu chiến và bày ra tư thế vô cùng phách lối. Trong mắt hắn mười tám lộ chư hầu chỉ là chó chạy ngoài đồng, đá một phát thì quẫy đuôi trốn mất. Các vị, nam nhi có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục, dám hỏi có vị tướng quân nào dám ra mặt ứng chiến, thay bản minh chủ chém ngã Lữ Bố?” Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại bước ra khỏi hàng: “Bẩm minh chủ, bộ tướng của tại hạ tên Lưu Tam Đao, trong vòng ba đao nhất định chặt được thủ cấp Lữ Bố dâng lên cho minh chủ.” “Tốt lắm!” Viên Thiệu mừng ra mặt, Vương Khuông theo sát phía sau ôm quyền thi lễ: “Ta có danh tướng Hà Bắc Phương Duyệt, sử dụng giáo dài nổi tiếng trong ba quân. Mong minh chủ cho phép Phương Duyệt xuất trận, để xem Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố tuyệt luân, hay thương thuật của bộ tướng ta tinh diệu.” “Ha ha! Danh tiếng Phương Duyệt ở Hà Bắc nổi như cồn, bản minh chủ ngưỡng mộ đã lâu.” Viên Thiệu hưng phấn tiếp lời. “Khổng Dung ta tuy bất tài nhưng dưới trướng cũng có đại tướng Vũ An Quốc theo hầu, song chùy tựa thái sơn, sẵn lòng phân ưu cùng minh chủ, giết Lữ Bố trừ hại cho dân.” Nhờ lời nói khéo léo của Viên Thiệu, các lộ chư hầu nổi giận đùng đùng, không thể mặc kệ một kẻ man rợ nơi biên thùy hống hách được, vậy là họ tức giận yêu cầu được xuất chiến, hận không thể túm đầu Lữ Bố về lãnh thưởng. Quý ngài minh chủ Viên Thiệu cười đến không thể khép nổi miệng, nhưng hắn không hề hay biết rằng cục diện ngày hôm nay chính là do Kỷ Linh chém Hoa Hùng mà thành. Viên Hoàn vẫn ngồi an ổn ở một góc không muốn can dự vào những kẻ điên gào thét đòi đi chết ngoài kia. Nhưng hắn không muốn ra mặt không có nghĩa là lão cha hố hàng của hắn sẽ chịu ngồi yên xem kịch hay. Viên Thuật là một người đơn giản, để xem nào, Kỷ Linh một chiêu đã tiễn Hoa Hùng đi bán muối, cái tên Lữ Bố kia có lợi hại hơn nữa thì giỏi lắm đỡ được ba chiêu là cùng. Cờ đến tay thì chúng ta làm gì, thằng ngu mới không phất! Nhưng riêng trường hợp này, thằng nào phất cờ đòi gặp Lữ Bố thì còn ngu hơn cả lợn. “Minh chủ, đại tướng Kỷ Linh dưới trướng mỗ có thể trảm Lữ Bố!” Viên Thuật rống thật to, khí thế áp đảo cả quần hùng. Viên Hoàn đang ngồi nâng chén suýt chút nữa trào cả rượu ra ngoài, mẹ nó chứ, cha già nhà hắn bình thường ăn cơm không bỏ muối sao? Ôi phật tổ ơi ngó xuống mà coi, chủ công nhà tôi xúi đại tướng đi hiến máu này! Các lộ chư hầu nghe hắn nói xong còn nổi giận hơn cả lúc bị Lữ Bố khiêu chiến. “Viên Công Lộ, sống phải tích đức cho con cháu chứ! Cả nhà đều đến thảo phạt Đổng Trác, tướng lĩnh nhà ngươi đã có công trảm Hoa Hùng, bây giờ đến Lữ Bố ngươi cũng giành là sao? Giờ là lúc ngươi nên nhường bước cho các anh hùng khác.” “Ờ đúng rồi, đã cắt xén lương thảo của chúng ta thì thôi đi, lại còn một mình ôm trọn công lao. Công Lộ ơi là Công Lộ, làm người nên biết khiêm tốn, mười tám lộ chư hầu không phải chỉ nhà họ Viên có hổ tướng!” “......” Viên Hoàn thở phào nhẹ nhõm, bị các cánh quân chỉ trích tập thể như vậy chắc chắn Viên Thuật cũng đành phải cắn răng nhượng bộ mà thôi. Con mẹ nó, người cha hố hàng này toàn mang lại bão tố cho cuộc đời nhỏ bé tội nghiệp của hắn, nhưng thôi, có các vị trưởng bối đáng yêu ở đây giúp Viên Hoàn thấy yêu đời trợ lại. Có lẽ tiền đồ của mình cũng không đen tối cho lắm. “Con bà nó, các ngươi....” Viên Thuật giận tím mặt, nhưng hắn mới mở miệng liền bị Viên Thiệu ngăn cản: “Thôi thôi, mỗi người bớt nói một câu đi nào. Công Lộ, ngươi đảm nhiệm chức quan đốc lương của liên minh, lại nhào ra tiền tuyến tranh công lao với các vị tướng quân ở đây, thế thì còn ra thể thống gì nữa. Lần trước bản minh chủ do tình thế ép buộc nên không can ngăn, đành để bộ tướng ngươi chém địch lập công. Nhưng hôm nay thì khác, hãy để cho người khác có cơ hội xuất chiến, ngươi cứ về chỗ trước đi.” “Ha ha, buồn cười thật....” Viên Thuật trừng lớn mắt, Viên Thiệu dám dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn sao? Cả hai mặc dù là huynh đệ nhưng Viên Thuật luôn coi người anh cùng cha khác mẹ này như mớ giẻ rách trong bồn cầu, ta con mẹ nó chính là con trưởng trong họ nha! Tuy vậy hắn vừa mới soạn sẵn văn vở để chửi nhau, một cánh tay đằng sau đột nhiên thò ra túm hắn về ghế ngồi: “Cha à! Kỷ Linh tướng quân chiến thắng Hoa Hùng nhưng cũng bị nội thương không nhẹ, hãy để hắn nghỉ ngơi, phần công lao ngày hôm nay hãy nhường cho các vị thúc bá đi.” Viên Thuật giận dỗi ngồi xuống, chộp lấy ly rượu uống ừng ực. Tất cả chư hầu nhìn Viên Hoàn đầy nể phục, thằng nhóc này khá hơn cha nó nhiều lắm, không chỉ thông minh mà còn rất thức thời. “Kí chủ làm Vương Khuông nể phục, +376 điểm chấn động.” “....” Đợi mọi người ổn định lại, Viên Thiệu mở miệng nói: “Gã Lữ Bố này dũng mãnh phi thường, kẻ như Hoa Hùng so với hắn chỉ xứng làm gà đất chó ngói, vì vậy nhằm an toàn ta đề nghị cả ba vị tướng quân cùng lên một lúc được không?” Cả ba tướng quân được điểm danh đều gật đầu: “Tuân lệnh minh chủ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]