Trong lúc Tống Tử Duệ đang thoải mái vui vui vẻ vẻ tung tăng chơi đùa trong không gian thì Nam Cung Nguyệt lại không thoải mái như vậy, hắn ở bên ngoài đợi Tống Tử Duệ đã ba ngày trôi qua rồi. Bởi vì trong không gian luôn luôn là ban ngày nên Tống Tử Duệ không biết được khoảng thời gian y vui vẻ chơi đùa thì luôn có một người lo lắng cho y.
Nam Cung Nguyệt ánh mắt luôn dán vào chiếc đỉnh ở giữa phòng, hắn rất lo lắng cho cái tên phàm nhân ngu ngốc đó. Chỉ mới quen biết được một chút mà hắn đã như vậy rồi thật không thể hiểu nổi. Nam Cung Nguyệt sắc mặt âm trầm mà suy nghĩ biện pháp tìm ra Tống Tử Duệ. Đoạn hắn tiến lại gần Tử Thần đỉnh, dùng răng cắn chảy máu đầu ngón tay, lại nhỏ giọt máu lên trên Tử Thần đỉnh. Hắn đứng đó nghiêm túc quan sát Tử Thần đỉnh, bất chợt giọt máu của hắn lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được dần dần thấm vào trong chiếc đỉnh.
Nam Cung Nguyệt bỗng chốc cũng bị một luồng ánh sáng ngũ sắc bao bọc cuốn vào bên trong Tử Thần đỉnh. Không giống như Tống Tử Duệ bị mất ý thức khi vào không gian, Nam Cung Nguyệt không bị chút gì cả, hắn chỉ cảm thấy không gian một trận méo mó sau đó hắn vững trãi đứng trên một bãi cỏ xanh rộng lớn.
Bối Bối khi Nam Cung Nguyệt tiến vào liền phát hiện một việc kì lạ, bé nhanh chóng hô lên với Tống Tử Duệ. Tống Tử Duệ đang nằm trên thảm cỏ tắm nắng với Bối Bối thì cũng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vo-liem-si-buoc-ta-cau-nhan/198313/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.