Chương trước
Chương sau
Tống Tử Duệ nghe lời, từ ngày hôm sau liền măc kệ mọi thứ tiến vào gian phòng dùng để bế quan của Trúc Mộc Phong. Tống Tử Duệ vừa tiến vào liền đóng chặt cửa lại sau đó ý niệm vừa động lập tức tiến vào không gian Hư Vô.
Tại phủ Hư Vô, Bối Bối vừa nhìn thấy y lập tức vô cùng cao hứng, bé nhảy nhót líu lo khắp không gian. Tống Tử Duệ thấy vậy thì cười ôn nhu xoa đầu bé.
- Bối Bối, ta sẽ bế quan hai tháng, em ở laik canh ta nhé.
- A chủ nhân muốn bế quan ạ! Vậy được, em sẽ ở bên cạnh người.
Tống Tử Duệ xoa xoa đầu Bối Bối, sau đó từ phủ Hư Vô tiến về đình lục giác. Y ngồi xếp bằng ở giữa đình sau đó bắt đầu tu luyện Mộc Linh Quyết. Phải nói rằng linh khí trong không gian Hư Vô còn tinh thuần và nhiều hơn bên ngoài gấp mấy trăm lần. Linh khí cuồn cuộn tràn vào cơ thể Tống Tử Duệ tựa như sóng thần.
Trên trán ngay tại mi tâm Tống Tử Duệ dần dần xuất hiện đoá hoa bỉ ngạn. Lần này đoá hoa càng diễm lệ hơn còn đỏ rực như phát sáng. Lúc này bên cạnh hồ nước, đoá hoa bỉ ngạn lúc trước Tống Tử Duệ mang vào và trồng kia cũng bắt đầu phát sinh biến hoá. Tiếc là không ai nhìn thấy, bởi sự việc xảy ra bên dưới lòng đất. Bộ rễ của cây bỉ ngạn hoa kia bắt đầu vươn dài, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đất, xuyên tới bên hồ.
Tưa như một con quái vật, chúng hút nước hồ một cách điên cuồng, nhưng không biết vì sao nước hồ chẳng thay đổi dù chỉ một ích. Phía trên đoá bỉ ngạn hoa không gíp mà tự lay động, những cánh hoa tự từ rơi xuống đất. Mỗi cánh hoa rơi xuống, một đám bỉ ngạn hoa mọc lên, đến khi cánh hoa cuối cùng rơi xuống cả một vùng xung quang đình lục giác và bờ hồ đã bị bao phủ bởi sắc đỏ quỷ dị của bị ngạn hoa.
Càng lạ hơn nữa là cât bỉ ngạn hoa rụng cánh kia phát sinh biến hoá. Cánh hoa của nó dần ra lại, và hoa càng lớn hơn rất nhiều. Bối Bối ở một bên ngây ngẩn cả nữa ngày. Bé không biết tại sao lại như thế này. Bé chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này bao giờ.
Không dừng lại ở đó, Tống Tử Duệ càng tu luyện lượng linh khí y lấy vào mỗi lúc một lớn hơn. Nhưng phần lớn đều tiến vào mi tâm của y, bị vết bớt hoa bỉ ngạn lấy. Cùng lúc đó biển hoa bỉ ngạn dần dần rụng cánh, từng cánh hoa hoá thành từng vệt đỏ bay vù vù tiến vào mi tâm của y. Tống Tử Duệ lại nhìn thấy viên bạch đan đó nữa, bây giờ tựa hồ nó lớn hơn trước một vòng.
Bối Bối muốn dùng chút linh lực nhỏ yếu của bé ngăn lại, tạo một vòng kết giới bảo vệ xung quanh Tống Tử Duệ nhưng những cánh hoa lại không bị ngăn ở bên ngoài. Chúng nhẹ nhàng bay xuyên qua kết giới tiến vào cơ thể Tống Tử Duệ.
Bối Bối bây giờ gấp đến muốn khóc rồi, bé rất sợ hãi, lỡ chủ nhân có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ. Bé không muốn chủ nhân bị mguy hiểm chút nào.
Lúc này bên trong cơ thể của Tống Tử Duệ phát ra tiếng "ầm ầm", tu vi vậy mà sắp đột phá, công pháp cũng từ tầng 1 sơ kì tiến vào trung kì rồi hậu kì. Cả hai phía đều sắp đột phá khiến Tống Tử Duệ lo lắng không thôi nhưng y cố gắng giữ tâm bình tĩnh.
Linh khí cuồn cuồn chảy vào cơ thể y, đánh vào màng chắn để đột phá. Trúc cơ trung kì, hậu kì, đại viên mãn. Theo lượng linh khí ngày càng nhiều Tống Tử Duệ dần thấy kinh mạch của y vô cùng đau đớn. Cơn đau như muốn xé tan cơ thể của y ra, mồ hôi như mưa uớt đẫm cơ thể của Tống Tử Duệ.
Bối Bối kế bên nhìn những cánh hoa bỉ nhạn đó vẫn tiếp tục bay về phía chủ nhân của bé mà chủ nhân của bé còn nhăn mặt trông vô cùng đau đớn. Bé không biết làm thế nào bây giờ, nhưng mong đó là việc tốt.
Tống Tử Duệ càng ngày càng đau bỗng linh khí y hấp thụ dần dần chậm lại, sau đó liền ngưng hẳn không tiến vào cơ thể y nữa. Tu vi đạt trúc cơ đại viên mãn liền nằm yên. Tống Tử Duệ dùng linh thức dò xét khắp người không thấy khác thường, trái lại kinh mạch của y rộng hơn trước, tu vi tăng tới trúc cơ đại viên mãn, công pháp vậy mà tăng tới tầng 1 hậu kì.
Tống Tử Duệ thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng hơi lo lắng, lần nào tu luyện tu vi của y cũng tăng nhanh, không biết có sao hay không nữa. Thôi kệ để lúc nào hỏi phu quân thử xem....aaaaa sao mình lại nghĩ hắn là phu quân mình. Không xong thật rồi, không xong thật rồi.
Tống Tử Duệ ảo não run run mở mắt ra nhìn xung quanh thấy Bối Bối mặt đầy lo lắng nhìn mình. Y liền cuời cười xoa đầu bé tỏ vẻ mình không sao nhưng như vậy càng doạ Bối Bối hơn. Gương mặt y nhợt nhạt, đôi môi khô khốc, không chút huyết sắc.
Bối Bối thấy vậy liền chạy lại hồ nước dừng một cái ly múc một ly nước đem cho Tống Tử Duệ uống. Tống Tử Duệ uống xong hai ly nước như vậy mới khôi phục chút sức lực. Y quay qua quay lại thì bắt gặp hình ảnh quỷ dị của biển hoa bỉ ngạn kia. Miệng há hốc quay qua nhìn Bối Bối, bé không giấu chủ nhân liền kể hết sự việc đã xảy ra.
Tống Tử Duệ nhìn đám hoa có chút lo lắng, châc cũng không sao đâu nhỉ, dù gì trên mi tâm của mình cũng có một đoá. Chắc là có sự liên kết gì đó, bỏ qua đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.