Ngày hôm sau.
Họp lớp bắt đầu vào khoảng 4 giờ chiều, 6 giờ ăn cơm. Dù sao mọi người cũng không gặp nhau lâu như vậy, chắc chắn sẽ ngồi một chỗ chuyện trò hoài niệm thanh xuân đã qua. Dựa theo kịch bản đó, cơm nước xong sẽ còn phải đi hát kara, hát kara xong sẽ đi quẩy, không đến nửa đêm chưa được về.
May mà Hàn Chấn thông minh đoán được trước. Cậu gõ chữ cho vào trong thùng lưu trữ ở nhà trước, sau đó cho AD Canxi ăn một bát to. Hơn năm giờ chiều, cậu mới lề mà lề mề xuống lầu bắt xe buýt.
Vẫn chưa tới giờ cao điểm buổi chiều, trong xe vắng người. Hàn Chấn tìm ghế trống ngồi xuống, rút điện thoại ra xem WeChat. Hà Cẩn Nhiên đang giục cậu tới, cậu bèn trả lời một câu: Bị kẹt xe
Đàn anh: Em ra ngoài sớm hơn chút là được mà?
Hàn Chấn: Em phải gõ chữ.
Đàn anh: ☹️ cắn ngón tay
Emo giả moe này rõ ràng siêu đáng yêu, lại làm Hàn Chấn bỗng nhiên thấy ớn lạnh. Cậu trợn trừng mắt, trả lời: Cắn ngón tay cái gì, anh không thấy bẩn hả
Đàn anh: Ăn jj?
Hàn Chấn:……
Sợ tới mức rớt điện thoại.
Gần đến 6 giờ, trời đã xẩm tối. Xe buýt nghiêng ngả đậu trước cổng chính khách sạn Phú quý. Khách sạn Phú quý chính là nhà hàng đắt đỏ và nổi tiếng nhất thành phố này, cũng hệt như tên, toát ra mùi giàu sang, người tới lui đều là nhân vật tầm cỡ ăn mặc hàng hiệu.
Hàn Chấn lần này tới ăn chực, mới xuống xe buýt liền hơi xấu hổ đi vào trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470042/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.