Hàn Chấn cười gượng gạo, “Cẩn Nhiên, sao ngươi đã xuất quan rồi?”
Hà Cẩn Nhiên nhàn nhạt nhìn cậu, giọng nói thanh lãnh vang đến: “Muốn gặp ngươi.”
Hàn Chấn: “……”
Cậu lúc nào cũng nghĩ Ân Húc Đạo Quân là cao lãnh chi hoa kiêu ngạo lãnh diễm, đột nhiên nghe thấy một câu tình cảm thốt ra từ miệng đối phương lại cảm thấy khó mà tin được.
Lệ Đại Hải hừ lạnh, tiến lên vài bước, ngang ngược nói: “Ta muốn mang Hàn Chấn đi.”
Hà Cẩn Nhiên không thể không phân tâm. Hắn nhìn Lệ Đại Hải từ trên cao xuống, khí thế Nguyên Anh kỳ cường đại bùng nổ, “Chỉ dựa vào ngươi?”
Lệ Đại Hải bị uy thế từ hắn áp bức, chênh lệch thực lực vào giờ phút này đã hoàn toàn lộ rõ. Dù chỉ cách nhau một tầng cũng khác nhau như trời với đất. Gã cắn răng, ngẩng đầu lên bất khuất nói: “Hàn Chấn đã nói hắn không muốn ở bên ngươi! Các ngươi kết làm đạo lữ có nghĩa lý gì? Chẳng lẽ là đường đường Ân Húc Đạo Quân lại có điều khuất tất? Tới chính đồ đệ mình cũng không buông tha.”
Câu này đã chọc thẳng vào chỗ đau của Hà Cẩn Nhiên. Hắn thực sự có điều khó nói như lời Lệ Đại Hải, ngay cả đồ đệ cũng không buông tha. Nhưng hắn vốn tưởng rằng…… Hàn Chấn thích mình.
Ký ức thiếu niên bám lên vai mình đứng trên đám mây vẫn còn như hôm qua. Những ngày tháng thanh tu nhàm chán, hắn thường xuyên nhớ tới, dần dà cũng nảy sinh thêm tình cảm khác thường với thiếu niên.
Chỉ là hắn chưa từng yêu ai, khó lòng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470012/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.