Một canh giờ trước hôn lễ đầu tiên trong đời, Hàn Chấn đang ngồi xổm trong góc nào đó không người hay biết, cùng hệ thống chê bai bộ quần áo đỏ trên người xấu xí quê mùa ra sao.
Hệ thống: “Có mặc là được rồi, chê nữa thì nude đi.”
Hàn Chấn theo thói quen muốn cãi lại, lại trông thấy Ân Húc Đạo Quân đằng xa đang đi về phía cậu, lập tức vỗ tay áo đứng lên. Hôm nay Ân Húc Đạo Quân cũng cả người đỏ như lửa, nhưng khuôn mặt người ta có khí chất, trông vẫn tiên phong đạo cốt như cũ.
“Sao lại trốn một mình ở đây?”
Hà Cẩn Nhiên nói nhỏ nhẹ.
Hàn Chấn: “Ta hơi căng thẳng.”
“Không sao.” Hà Cẩn Nhiên an ủi cậu: “Tuy hơi nhiều người, nhưng đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan tới người khác, không cần bận tâm ánh mắt bọn họ.”
Hàn Chấn đảo mắt, nói: “Bạn bè của ngươi đâu? Bọn họ tới chưa?”
“Đã tới, chốc nữa sẽ giới thiệu cho ngươi làm quen.”
Hàn Chấn nghe thế cũng không vội vã đi tìm Lệ Đại Hải. Chỉ là chốc nữa Lệ Đại Hải chắc chắn sẽ tận mắt chứng kiến hôn lễ của cậu và Ân Húc Đạo Quân, con thầy vợ bạn gái cơ quan, cho dù cậu có đẹp hơn đi nữa, Lệ Đại Hải chắc cũng sẽ không nảy sinh ý đồ gì với cậu.
Cậu hỏi hệ thống: “Có thứ gì như vịt nướng mê tình lần trước không? Tiếp tục như vậy hoàn thành nhiệm vụ khó chết mất.”
Hệ thống cao thâm khó dò: “Đừng có hốt, đây mới là nhiệm vụ thứ hai của bạn thôi, không khó đâu.”
Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470003/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.