Lại nói sau đêm đó, Hàn Chấn một mình hồn xiêu phách lạc trở về phòng, bi ai ba giây vì trinh tiết sắp mất.
Nhưng cũng hiểu, phong ba vận mệnh không phải là thứ mà nhân vật nhỏ nhoi như cậu có thể chống trả. Nên sau khi tám nhảm cùng hệ thống vài câu, cậu liền đi tắm rồi ngủ, dự định sáng sớm mai đến nội cần các đặt may vài bộ đồ mới, nhân tiện nhìn xem có dược vật bổ thận tráng dương nào không.
Một đêm vô sự.
Mới tờ mờ sáng, Hàn Chấn lấy từ tủ quần áo ra bộ bạch y tối hôm qua Ân Húc Đạo Quân tặng cậu, hí hửng soi gương: “Đẹp không?”
Hệ thống: “Bạn quả nhiên vẫn hợp màu tím buê đuê hơn.”
Hàn Chấn lười trả lời hệ thống.
Thân thể 14 tuổi này giống cậu như đúc, thậm chí tới chiều cao cũng xấp xỉ, khoảng 1m85. Đương nhiên chuyện này rất bình thường ở tu chân giới, đủ linh khí, trẻ con năm tuổi có thể cao bằng tráng hán hai mét.
Hàn Chấn soi gương nửa ngày, đắm chìm vào mỹ mạo của mình không thoát ra nổi. Ai dà, tuy ông trời cướp đi tất cả của cậu, nhưng lần nào cũng vậy, chỉ cần ngắm khuôn mặt này, cậu sẽ lập tức cảm thấy mình có được toàn thế giới.
Hệ thống: “Nếu không phải ngoại hình của bạn như vậy, chỉ số thông minh của bạn có gấp trăm lần cũng không đủ tôi liếc nhìn bạn đâu.”
Hàn Chấn mỉm cười nhẹ, “Cảm ơn đã khen.”
Hệ thống: “……”
Hệ thống tặng kèm cho cậu một tấm bản đồ thanh vân phái. Hàn Chấn dựa vào hai chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470000/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.