Ở một nơi rất xa, trên một đỉnh núi bị che khuất bởi các tầng mây nằm giữa trung tâm Nam Kinh lục địa. Ở trên tận đỉnh núi đấy lại xuất hiện một tòa viện khá khang trang. Ánh sáng trăng đêm từng đợt phản chiếu xuống toàn viện đấy khiến cho nó ẩn vào bên trong làn mây càng thêm đầy bí ẩn.
- Haizzz!
Âm thanh thở dài phát ra từ bên trong tòa viện đấy. Rồi bỗng một lát sau cánh cửa ở đó chậm rãi mở ra. Bước ra ngoài cánh cửa là một người thiếu nữ còn rất trẻ. Khuôn mặt nàng cực kỳ thanh tú, đôi mắt to mọng nước, mái tóc đen dài xõa ngang ôm trọn bờ vai mãnh khảnh cùng với thân hình thon gọn nhưng lại đầy sức sống bên trong bộ trang phục lục sắc. Sau khi bước ra hẳn khỏi cánh cửa thì nàng dừng lại sau người nhìn vào phía bên trong như đang chờ đợi một điều gì đấy.
- Trúc Nhi à. Trăng vừa to vừa sáng vì sao lại không có ngôi sao nào phát sáng xung quanh nó? - Âm thanh từ phía bên trong tòa viện ấy vang lên. Rất giống với âm thanh thở dài phát ra lúc nãy. Ắt hẳn là cùng một người.
- Thưa sư phụ! Điều này ám chỉ có việc trọng đại liên quan đến một đời người.
- Con nói cho ta việc này tốt hay xấu?
- Sư phụ! Con nghĩ là tốt ạ!
- Vì sao?
- Trăng đêm nay to tròn rõ nét, ánh sáng nhu hòa mà rõ ràng khiến mọi vật cũng đều hòa mình vào trong nó.
- Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang/2881913/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.