**Trở Về Quá Khứ**
Căn phòng tràn ngập ma thuật, tử khí luân phiên mà lưu đọng giữa không gian. Tích Mạn Liên nheo mày nhìn thân ảnh đen tuyền trước mặt. Lần đầu tiên tỏ ra cảm xúc...
" Ngươi là ai? "
" Ta là Phượng Lam Di, kẻ ngươi đang muốn giết đó thôi "
Bàn tay mở mũ trùm để lộ gương mặt xinh đẹp, mái tóc sóng biển với phần đuôi xanh dương để trước ngực. Vuốt ve Kim Loan bên cạnh mà bình thản trả lời.
" Không thể nào, sao ngươi không bị ảnh hưởng bởi Phi Phích Tử Hoàn Ảnh? "
Tích Mạn Liên xòe năm ngón tay thanh mãnh, một lần nữa biến mất đột ngột. Phượng Lam Di bình tĩnh, nhìn quanh khắp căn phòng nhưng không thể nào thấy được bóng hình nữ nhân.
Xẹt!!! Rầm...!!!
Phượng Lam Di đau đớn ôm lấy ngực trái, liếc nhìn qua cô gái đã nằm bệch trên nền sàn. Nụ cười vươn với tơ máu chảy dài khiến Tích Mạn Liên sững sờ.
" Tại sao? Đáng lẽ ngươi phải bị thương rất nặng? "
" Phi Phích Tử Hoàn Ảnh có thể xuyên qua vạn vật, kể cả ma pháp một cách vô tung. Nhưng ngươi chỉ sử dụng Tam Bậc Thiên, nên nếu xuyên qua cả hai linh hồn cùng một lúc. Ắt hẳn cũng sẽ bị phản đòn "
Lời nói Phượng Lam Di đều đều vang lên như nhát dao chí mạng. Tích Mạn Liên chống tay xuống đất đờ đẫn, lùi ra sau khi một kẻ nữa cũng khoác áo choàng đen xuất hiện.
" Huyết Vương? "
Cô bỏ xuống mũ trùm, đôi mắt tĩnh mịch như nước hồ. Khóe môi đỏ mọng kéo lên đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790629/chuong-207.html