Cô đi quanh giữa khu rừng rộng lớn mà như lạc bước trong mê cung. Những cảnh vật cứ như có trật tự mà trải dài không bao giờ thấy điểm kết. Dù dùng Thông Thiên Nhãn trông về bao xa thì vẫn chẳng có kết quả.
" Pen "
Cô dừng lại cất tiếng gọi đơn thuần, một ảo ảnh hiện ra phồng má trừng mắt chỉ tay vào cô.
" A... a... ai... c... ch... ch... cho... g... gọ... gọi t... t... t... tê... tên t... t... tu... tui h... h... h... hẻ? (Ai cho gọi tên tui hẻ?) "
Cô bình đạm nhìn qua đứa trẻ nói cà lăm mà kiên nhẫn, đôi mắt hồng ngọc phản chiếu bóng dáng non nớt.
" Ngươi đi theo ta làm gì? "
" T... t... t...u... tu... tui... Ah... "
Pen đang nói thì bị một nguồn ma pháp Thủy lưu bao phủ quanh cổ họng. Hàng mày liễu khẽ nheo như nhánh lá rũ rượi, cô hạ mi che đi tia sáng lạnh lẽo vừa xẹt qua.
" Linh hồn còn yếu hơn cả ta... "
" Ngươi làm gì ta vậy... h... h... hả?? "
Pen kinh ngạc đưa tay ôm miệng mình khi không cần phải gằn hơi. Đôi mắt to tròn chớp chớp ngây ngô, cô bước tới nhìn con nhóc.
" Ngươi từng bị hồn phi phách tán? "
" Cái gì? Ta hổng nhớ "
Pen chống nạnh phồng một bên má xoay đầu đi như thực không thích cô. Giọng nói du dương chẳng vì thế mà bị tác động, vẫn trầm ổn vang vang.
" Ngươi dưới trướng ai? "
" Ta đi theo gia gia, rồi sao?? "
" Tại sao đi theo ta? "
" Tại ghét ngươi nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790620/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.