Chương trước
Chương sau
Rầm... Bốp!!
Tiếng đập bàn vang lên đinh tai chứng tỏ sự thịnh nộ của chủ nhân không nhỏ. Mira chỉ tay vào cô run rẩy, cắn răng gằn từng chữ
" Cô đã đi đâu? Có biết 3 ngày qua ở cục bộ xảy ra chuyện gì không? Đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bây giờ Ricki đã bị điên, nửa tỉnh nửa mê. Còn cô? Cô đi đâu tới bây giờ mới về? "
" Tôi không nhớ... "
" Cô... được rồi, nếu đã khỏe mạnh như vậy thì đến căn hầm dưới cục bộ đi. Có người đang tìm cô "
Mira đưa tay ôm trán xua đuổi như thực mệt mỏi, cô nhướn mày sau cũng không nói gì mà xoay người rời đi. Đến tận nơi mà nữ nhân kia đã nói, một căn hầm với cánh cửa hình tròn hiện đại. Xung quanh không một bóng người canh gác ngoài những chiếc camera được lắp đặt.
" Serena... vào trong đi "
Cô liếc mắt nhìn một cô gái với mái tóc đỏ búi cao hai chùm trên đỉnh đầu đã từ bao giờ đứng ngay cạnh mình. Gương mặt thanh lệ bầu bĩnh với chiều cao 1m5. Khoác trên thân bộ đồ sĩ quan màu trắng với 5 hình ngôi sao nhỏ được khắc lên hai vai. Cánh cửa tự động mở ra, bên trong đã có sẵn vài người đang chờ. Bầu không khí lạnh căm đến xé thịt.
" Chúng tôi tìm cô 3 ngày qua nhưng không có tung tích, xin cô hãy kể lại chuyện đã xảy ra đêm đó "
Một chàng trai cao ráo lịch sự đứng lên từ ghế nhìn cô mỉm cười cất tiếng. Quân phục trắng không khác gì cô gái nhỏ kia, mang bao tay cũng gam màu trắng. Từ đầu tới chân toát lên cỗ khí chất lịch thiệp uy nghi.
" Nhảm nhí, còn chưa giới thiệu đã lao đầu vào hỏi người ta rồi "
[ Ngọc Lưu Ly? Sao con nhóc đó ở đây? ]
Cô liếc con ngươi qua một âm giọng non nớt nhưng lại tràn ngập khinh bỉ cùng chế giễu. Mâu quang đỏ xẹt qua tia sáng lạnh lẽo khi nhìn thấy bóng dáng của Ngọc Lưu Ly. Hai màu mắt đen và vàng kim như xoáy sâu trong không trung. Cô gái bé nhỏ mỉm cười ngồi trên ghế, trong tay luôn nắm chặt thanh kiếm Nhật không buông. Nhưng lại dường như chẳng có một tia địch ý nào với cô.
" Phải rồi, thật thất lễ. Tôi tên là Dương Hoàng Nam, là sĩ quan trong đội đặc nhiệm bí mật. "
" Ngọc Lưu Ly "
Cô nghe xong rồi liếc nhìn qua cô gái tóc hai chùm đang mỉm cười lộ răng khểnh đứng bên cạnh mình. Cảm nhận được ánh mắt của cô, cô gái liền nhướn mày bĩu môi
" Xích Quân "
[ Cái tên nghe ngạo mạn thật... =.= ]
" Ha~... Tôi không nhớ gì về chuyện đêm đó cả "
Cô vươn môi cười lạnh bình tĩnh ngồi xuống ghế xoay trả lời. Dương Hoàng Nam nhíu mày, lấy một cuốn sổ tay nhỏ ra tiếp tục hỏi
" Khi cô tỉnh lại là ở đâu? "
" Một khu rừng "
" Khu rừng đó là đâu? "
" Không biết "
" Trước đó cô có gặp hiện tượng gì lạ với sĩ quan Ricki không? "
" Lạ? Tại sao nói vậy? "
Cô nhướn mày nhún vai hỏi ngược lại Hoàng Nam, hắn thở dài rũ mi đưa tay ấn một cái nút trên bàn. Màn hình trong suốt từ đâu chiếu rọi giữa không trung. Hình ảnh Ricki bị kiềng sắt trói lại bốn góc. Trên cổ có vết cắn vẫn còn lưu lại dấu. Biểu cảm khủng hoảng lắc đầu vùng vẫy điên điên dại dại gầm gừ...
" Cậu ta đã trở nên như vậy, dù làm gì cũng không thể nói chuyện đàng hoàng "
" Ha~... Tôi không nhớ gì cả... Tôi cũng không biết phải nói gì "
Cô đứng lên bỏ tay vào túi quần liếc mắt nhìn họ. Ngọc Lưu Ly cũng nhíu chặt mày, siết lại thanh kiếm trong tay nghiêm giọng.
" Là một sĩ quan cảnh sát lại chẳng có chút gì là trách nhiệm. Chúng tôi đây có thể loại cô ra khỏi đội ngũ "
" Tôi muốn tham gia cùng các người "
" Cái gì? "
Ngọc Lưu Ly nhướn mày kinh ngạc trước câu nói của cô. Đôi mâu quang đỏ máu đối diện với nhau tạo nên một không gian căm lặng đến lạ kỳ. Hoàng Nam cũng nhếch môi cười nhạt, lắc đầu
" Chúng tôi không thể đồng ý lời đề nghị của cô "
Cô nghe xong lời của Hoàng Nam cũng không nói gì thêm nữa, chỉ vươn khóe môi đỏ mọng tà tứ mà xoay người rời khỏi không một cái ngoảnh đầu. Cả ba kẻ còn lại nhìn nhau trầm mặt, chẳng hiểu được cô đang muốn làm gì.
__________ __________
3 Tháng Sau:
Thời gian trôi qua, dù cử bao nhiêu cảnh sát đến căn nhà kho canh gác thì không mất tích cũng điên khùng hoặc là chết bất đắc kỳ tử. Mira cũng đã nhận được lệnh không cần phải quản đến nữa. Còn cô, tạm thời bị đình chỉ công tác nên không cần phải lui tới cục bộ.
Màn đêm buông xuôi đưa màu đen huyền hoặc bao phủ trần gian. Tiếng sói tru trong khu rừng như minh chứng cho cỗ hoang dại tà ám. Những bóng dáng lướt đi như tên bắn truy cùng đuổi tận một kẻ người không ra người, ma không ra ma...
" Hoàng Nam... "
Ngọc Lưu Ly vừa chạy vừa kêu lên ra hiệu, bọn họ liền nhanh chóng bao vây lấy con ma cà rồng với dung nhan thối rửa. Răng nanh đầy máu hòa quyện cùng mùi hôi thối lan đi. Nhưng họ chưa kịp làm gì thì thân ảnh ghê tởm đó đã bay lên không trung mà biến mất...
-Grừ...
Từng dị ảnh lao nhanh vào con hẻm, tiếng gầm gừ không chịu khuất phục đã lẩn trốn được vào trong. Đôi mắt đen không tròng nhìn quanh như muốn tìm kiếm con mồi. Lia tới nơi khuất bóng có ai đang đứng đó. Răng nanh liền há ra như cực kỳ đói khát. Vồ người tới như cơn gió...
Roẹt!! Phịch...!!
Đầu lìa khỏi cổ khiến máu văng tứ tung, cô đưa khăn tay lau đi vết máu trên thanh kiếm thanh lãnh màu vàng vẫn còn vươn đọng. Nụ cười nhạt kéo lên, cũng là lúc ba người kia đuổi tới. Ngọc Lưu Ly nhíu mày khi nhìn thấy bóng cô đã nhanh chóng biến mất vô tung mà cất giọng thì thào
" Quỷ Máu? Rốt cuộc là ai? Tại sao hành tung lại luôn thoắt ẩn thoắt hiện như vậy? "
" 3 tháng qua sự xuất hiện của người này luôn săn lùng ma quỷ như chúng ta. Nhưng tại sao không cho biết danh chứ ah? "
Xích Quân đưa hai tay nắm lấy búi tóc của mình ung dung nói ra câu hỏi mà ai cũng thắc mắc. Dương Hoàng Nam nâng nhẹ gọng kính, cất vào bên hông cây súng bạc. Trầm giọng
" Chúng ta vẫn chưa biết được người này là ai, xem ra phải nhờ đến Xác Hàm điều tra rồi. Là thù hay bạn, chưa nói chắc được "
" Nhưng cũng diệt ma trừ quỷ, ắt hẵn là đồng đạo "
Ngọc Lưu Ly siết chặt thanh kiếm nhìn qua thanh niên cao lớn nói ra suy nghĩ. Bọn họ rơi vào trầm tư, cả con hẻm vô vọng một màu im ắng. Xích Quân nhẹ nhàng cất bước, miệng vừa nhai thứ gì đó rồi nhả ra.
Xèo...!!
Một tiếng khẽ khàn vang lên trong hẻm đường, cái xác thối đã nhanh chóng bị nung cháy đến khi biến thành cát bụi bay đi. Đôi mắt to tròn đen láy hiện lên từng tầng âm độc. Nụ cười thầm lặng kéo ra sự lạnh tanh không ai nhìn thấy...
Vụt... Vụt...!!
Như một cơn gió biến mất giữa không gian, ba con người siêu thường đã chẳng để lại dấu vết nào khác lạ. Vẫn là một đêm bình dị, hiu tàn mà cô quạnh...
__________ __________
[ Chúc mừng ký chủ đã thu thập được con số sợ hãi từ những linh hồn. Dù hơi ăn gian một chút, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được ( ̄^ ̄) ]
[ Hiển thị độ phân giải ]
[ Độ Oán Hận (Sợ Hãi): 37% ]
[ Còn lại 963% ]
[ Độ Hảo Cảm Từ Linh Hồn Thuần Khiết Nhất: 0% ]
Cô nghe thông tin từ hệ thống, đứng bình đạm trên nốc nhà hứng gió sương. Đôi mâu quang lãnh lệ trông về xa xăm như quan sát thứ gì đó. Từng ngón tay khẽ động cùng lời nói như nước chảy hoa trôi vang vọng đều đều...
" Đi truy lùng ma cà rồng để lấy độ oán hận của tử khí. Bây giờ độ phân giải đã xuất hiện. Cũng đến lúc nên xem ẩn đằng sau căn nhà kho đó là gì rồi... "
[ Nà ní?? O.O?? ]
" Lưu Tinh Trận Pháp "
Bốn từ vang lên thật nhẹ và đơn giản, nhưng đi cùng nó là một tia sáng nhỏ như sợi chỉ dài bay tới ngoại ô. Nơi đồng không hoang vu đã xảy ra án mạng bí ẩn 3 tháng trước. Giữa bầu trời vô tận của cõi bình lặng cô liêu, sự dịu dàng của tia sáng tím đầy mị hoặc chiếu rọi mông lung. Không ai nghe, không ai thấy... Âm thầm như thế lẫn trong bóng tối trở nên nổi bật.
Ầm...!! Bùm...!!
Tiếng nổ vang lên vô hình, cô nhìn sự chấn động từ ma pháp mình tạo ra. Kết giới từng lớp một rời rạc tan biến vào hư không. Phút chốc dịch chuyển cô đã bay lơ lửng giữa bầu trời. Gần ngay với ngôi biệt thự từ bao giờ đã nguy nga ngay tầm mắt. Lấp đầy khoảng sân mênh mông như từ lâu đã vốn an vị như thế...
[ Hả?? Cái gì đây?? Biệt thự gì mà bự dữ? Σ( ̄ロ ̄lll) ]
Sương đục quẩn quanh trụ bám âm khí lưu đọng vào ngôi nhà như lâu đài trãi rộng kia. Rong rêu trên vách tường mang lại một cỗ hương xa xưa bí ẩn. Bên cạnh ngôi biệt thự chính là căn nhà hoang đã đi vào sự khó hiểu của con người.
" Ha~... Ta cảm nhận được tử khí dày đặc ở nơi đây... "
[ Ký chủ, hóa ra người muốn thanh trạng thái hiện lên rồi mới đi tìm thế giới ma cà rồng sao? Hèn chi 3 tháng qua ta luôn không hiểu người cứ đi rong chơi như vậy làm gì ]
" Ma pháp mạnh mẽ như vậy, xem ra chủ nhân trong căn biệt thự chẳng đơn giản chút nào... "
Cô bay xuống đáp lên một thân cây bền vững mà quan sát. Dinh thự rộng lớn phảng chiếu trước mắt dường như hòa vào một thể với đêm trời. Rọi soi cả nỗi âm tàng lại bi thán nhưng đầy hoa lệ khiến người phải ngẩn ngơ. Ưu khí cứ vây quanh như một màn sương không ngừng quấy phá tâm nhân. Cô mỉm cười nhạt, bàn tay đưa lên, một tầng nước trong suốt bao phủ lấy thân mình.
" Biến Hình Chi Thuật "
Bùm...!! Vụt...!!
Một con thỏ trắng với bộ lông hòa lẫn xám tro mượt mà bay bay nhẹ nhàng. Đôi mắt hồng ngọc to tròn như lục bảo sáng rực trong đêm. Hai tai lớn nhúc nhích sáp lại gần nhau như lắng nghe thật kỹ.
[ Đáng yêu quá (✪‿✪) ]
Cô nhảy vào trong ẩn núp tại một bụi rậm gần tường. Miệng nhỏ há ra phả một luồn ma lực đen bao phủ lại dinh thự lần nữa khiến nó ẩn mất giữa khoảng trời...
Bình minh dần lên hiển lộ sự thanh bạch của Thiên Địa. Lưu quang thức giấc bao phủ cả nhân gian từng gợn ánh sáng tuyệt luân như khởi phát cho chính con người một ngày tốt đẹp. Tựa món quà được ban tặng từ Thiên Chúa khi nhân sinh vừa mở mắt tỉnh dậy.
" Ah... tại sao có một con thỏ ở đây? "
Âm thanh mềm nhẹ vang lên như một bản âm hưởng đầy dịu dàng. Cô đưa đôi mắt hồng ngọc nhìn lên cô gái thanh tú như đóa hoa lưu ly rực rỡ giữa không gian. Đôi mắt to tròn với hàng mi nâu đậm chớp nhẹ, con ngươi xanh lục hiếm có như một bảo vật vô giá. Sóng mũi nhỏ xinh, môi hồng nhạt chúm chím. Gương mặt trái xoan với ngũ quan hài hòa khiến người nhìn ưa thích. Bộ đồ hầu gái rườm rà nhưng cổ cách vừa thành thục lại đoan trang.
" Ha ha... dễ thương quá "
Cô gái đó bế cô vào lòng, đưa bàn tay êm nhẹ vuốt ve bộ lông mượt mà. Đôi mắt xanh lục lấp lánh trong veo như nước hồ không bao giờ bị nhiễm đục. Cô cúi đầu xuống, mâu quang hồng ngọc xẹt qua tia sáng lạnh giá như băng hàn ngàn năm. Rồi lại ngước lên, con ngươi đã trở nên lấp lánh tròn xoe như phóng điện vào người nhìn. Gương mặt thỏ bầu bĩnh ngây ngô cực kỳ đáng yêu, tay thỏ đưa lên vẫy vẫy bán manh khiến cô gái kia mê mẩn...
" Ah~... sao lại đáng yêu chết người như vậy nè? Ta... ta là Mason Alice... Tiểu thố thố... ngươi từ đâu đến vậy? Hả? "
Alice ôm cô lên cười vui vẻ xoay vòng vừa như đang nói chuyện để làm quen. Cô vươn hai chi ra giả vờ cầm lấy ngón tay cái của cô ta, kề vào cái má phúng phính mà xoa xoa khiến Alice muốn hét rầm lên vì sự dễ thương cực độ. Ôm chầm cô vào lòng như sợ sẽ buông ra một bảo bối...
" Ah~... sao cưng quá vậy nè? Ha ha... "
Cô bị vùi chôn vào trong hai thứ mềm mại của Alice mà lạnh nhạt không để tâm. Mùi hương thơm thoang thoảng của thiên nhiên từ trên người nữ nhân xộc vào mũi mang lại sự an tĩnh cho lòng người.
[ Ghanh tị (ಥ﹏ಥ) ]
" Tiểu thố thố, ta gọi ngươi là tiểu Bạch Ngọc nha? "
Alice đưa cô ra chớp mắt đề nghị, đôi con ngươi to tròn hồng ngọc như chứa cả khoảng trời vì sao bên trong. Cũng chớp chớp nghiêng đầu rồi gật gật khiến Alice hét lên phấn khích
" AH~... ha ha... Tiểu Bạch Ngọc dễ thương quá đi. Còn thông minh nữa, hiểu được những gì ta nói luôn nè... "

" Khụ khụ... Alice, đang làm gì vậy? "
Cô gái đang vui mừng hò reo thì một âm giọng khàn khàn vang lên cắt ngang sự phấn khởi. Cô híp lại mâu quang thỏ ngọc trước tà khí mạnh mẽ vừa xuất hiện. Alice giật mình giấu cô ra sau lưng nhìn bà lão mặc đồ đen đang chống gậy không tiếng động đã từ bao giờ bên cạnh cô ta, lo lắng nói.
" Dạ quản gia Chu, không có gì ạ "
" Khụ khụ... cô không lo tưới cây, lại đứng đây cười nói. Nào, đưa ra, giấu cái gì? "
Đôi mắt trĩu xuống có một nốt rùi lớn bên mắt trái quỷ dị nhìn Alice từ tốn cất giọng. Cô gái mím môi hạ mi lo lắng không dám cãi lệnh mà từ từ đưa cô ra...
" Dạ là một chú thỏ ạ "
" Hửm? Làm sao nó có thể vào đây? "
Chu quản gia dường như là đang hỏi, nhưng sát khí ẩn giấu kỹ càng đã bị cô nghe ra. Alice cắn môi sốt sắng
" Chu quản gia, ta... ta sẽ thả nó đi ngay mà "
Alice vừa nói vừa thương tiếc ôm chặt cô vào lòng như thực sự lưu luyến. Chu quản gia nhìn lên, thấy được biểu cảm đó của cô gái mà trầm tư rồi thở dài
" Được rồi, muốn thì giữ nó lại bầu bạn với cô đi "
" Vâng? Thật sao ạ? Ha ha... cảm ơn Chu quản gia "
Alice bất ngờ mỉm cười nhìn bà lão đã xoay người đi không nói thêm gì nữa. Nhìn xuống cô đưa tay xoa nhẹ vành tai lớn dài mềm mịn. Hôn nhẹ vào trán cô như thật sự rất yêu thích...
[ Mô phật. Thật ớn lạnh =^=||| ... Không nên nhìn bên ngoài mà đánh giá bên trong. Cáo đội lốt thỏ, nhỏ nhỏ ngu ngơ ]
Cô ở trong vòng tay Alice cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng. Đôi mâu quang hồng ngọc liếc qua hướng mà Chu quản gia kia vừa rời khỏi. Khu vườn mênh mông lần nữa đưa họ vào sự ưu tĩnh...
__________ __________
" Tiểu Bạch Ngọc, ngươi ở yên đây nha? Ta phải đi làm việc nhà nữa "
Alice đặt cô trên giường mềm mại mỉm cười nói. Cô gật gật đầu trước câu nói đó khiến cô ta càng thêm vui mừng. Trông có vẻ rất cao hứng mà rời khỏi căn phòng.
Cạch...!!
Khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc đôi mắt hồng ngọc vốn trong suốt trở nên bình đạm đến hoang tàn. Cô nhảy xuống giường trong hình hài một con thỏ. Nhìn xung quanh căn phòng giản đơn nhưng lan tỏa mùi hương mà Alice đã lưu lại ngắm nghía.
[ Ký chủ, người muốn mang bộ dạng này để thám thính sao? ]
Cô không nói gì nhảy đến gần cửa, thân ảnh như trong suốt xuyên qua bên ngoài rồi đi khắp hành lang. Cô có thể thấy được sự rộng lớn của dinh thự này. Tất cả mọi vật trưng bày đều là đồ cổ. Không gian u ám chẳng có ánh sáng nào từ bên ngoài có thể rọi vào.
Quẩn quanh là một cỗ tà ám vô hình thưa thớt đến rợn người. Cô càng nhảy thì càng cảm nhận như chẳng thể đi hết cả ngôi nhà. Từng căn phòng cao lớn trong mắt cô đều mang một thứ sức mạnh mờ ảo chẳng thể phân rõ đó là gì.
[ Tất cả các phòng đều được phong ấn? Uy khí đáng sợ quá... ]
Cô nhảy tới lang cang cúi đầu nhìn xuống, liền thấy khoảng trống rộng rãi chỉ có một thân ảnh duy nhất là Alice đang dùng khăn nhún nước chăm chỉ lau sàn. Hơi thở của sự sống cũng chỉ có duy nhất cô gái thanh lệ đó mang lại...
[ Dinh thự lớn như vậy, một mình cô ta dọn hết sao? Mệt chết người... ]
Cô đang khép hờ mắt quan sát nữ nhân thì lông mao đẹp đẽ trên người bỗng dựng đứng. Cô xoay lại nhưng chẳng thấy gì ngoài khoảng trống đơn côi. Cảm giác ớn lạnh luân chuyển sự ưu lặng này khiến người cảm nhận rõ cơn tê dại...
[ Ký chủ... v... vừa rồi... đ... đáng sợ quá... ]
Cô hạ mắt trầm ngâm, vừa rồi cô cảm nhận được một đôi mắt rất âm tàng đang nhìn mình. Dù chỉ trong phút chốc nhưng cái xúc cảm khiến người buồn nôn kia thật sự quá ghê rợn. Cứ như một thế lực cường bạo đang phán định sinh mệnh kẻ nhu nhược... Đầy cao ngạo và lạnh lẽo...
" Ah... tiểu Bạch Ngọc? "
Alice vô tình nhìn lên liền thấy bóng hình nhỏ bé đầy lông đang gần lang cang mà hoảng sợ cực độ. Gấp rút chạy lên ôm cô vào lòng không khỏi suýt xoa
" Tiểu Bạch Ngọc, có sao không? Tại sao lại đi lung tung như vậy? Nhỡ không may té xuống thì sao? "
Cô nhìn vào mâu quang xanh lục long lanh ngấn lệ thực sự hiện rõ nỗi sợ hãi mà chớp mắt. Chi trước đưa tới vỗ về lồng ngực cô ta như an ủi. Alice thấy hành động quan tâm đó mà bật cười ôm cô nâng niu.
" Ngươi buồn chán sao? Vậy xuống dưới chơi nha? "
Alice nói rồi ôm cô cùng bước xuống cầu thang dài, đặt cô lên ghế sô pha một cách an toàn rồi mới mím môi tiếp tục nhún nước dùng khăn lau đồ vật. Cô nhìn nữ nhân vất vả đang làm việc nhưng lại chẳng có chút oán than nào. Mùi hương vươn đọng trong không gian chứng minh Alice đã ở đây khá lâu.
" Tiểu Bạch Ngọc, có em ở đây với chị thì chị sẽ không cô đơn nữa. Trong nơi rộng lớn như vậy có một mình chị đi ra đi vào không ai bầu bạn. Nhưng giờ thì tốt rồi "
Alice vừa mỉm cười nói nhưng tay vẫn tiếp tục làm việc. Cô chớp chớp mắt nghiêng đầu với bộ dạng như đang lắng nghe.
" Chị ở đây cũng được 2 năm rồi, dường như ít khi ra ngoài thế giới. Nhưng chịu thôi, chị cần một công việc để mưu sinh mà "
" ... "
[ Mưu sinh gì mà như giam ngục vậy? Nhưng ở tù ít ra được tự do ngoài trời một chút, còn có các sĩ quan cảnh sát trò chuyện. Không như nơi này, hơi người ít ỏi, lạnh lẽo như vậy... ]
" Căn biệt thự rộng lớn như vậy, nhưng lại rất nghiêm khắc và u ám. Tiểu Bạch Ngọc đừng nên đi lung tung, nếu không chị sẽ không tìm được em mất "
Cô nhúc nhích tai thỏ gật đầu ngoan ngoãn khiến Alice vui mừng ra mặt. Cô gái cứ như ánh sáng thật sự trong không gian ảm đạm đến bi sầu này. Nụ cười mềm nhẹ lại ngọt ngào như thế, khiến người nhìn say đắm không thôi...
Boong...!! Boong...!!
Âm thanh tiếng quả lắc vang lên, Alice nhìn đồng hồ đã điểm 7 giờ mà gấp rút đứng lên đi vào nhà bếp sang trọng. Không quên ôm cô theo đặt qua một góc trên hộc tủ.
" Em ngồi đây nha "
Alice nói rồi bước tới lau dọn bàn ghế trong nhà bếp một lượt mới mở tủ lạnh lấy đồ bắt đầu nấu ăn. Cô nhìn xung quanh sáng sủa sạch sẽ, đèn vàng chùm phía trên tạo nên khung quang mộng mị. Đưa mắt chạm vào hai chiếc ghế đối diện nhau được cách xa bởi bàn dài được làm từ gỗ hiếm dành cho hai con người sẽ ngồi đó dùng bữa.
Đôi mắt hồng ngọc xẹt qua tia âm lãnh, cô nhảy đi tìm cách leo lên chiếc ghế gỗ vàng nâu cao quý muốn ngồi lên. Dừng nơi chân ghế, chỉ cần một cái bật nhảy nữa thôi cô đã có thể an tọa phía trên. Nhưng cảm giác ngạt thở từ cổ như có một bàn tay hữu lực vô hình đang bóp chặt khiến cô phải hơi nhắm lại đôi mắt.
Hai chân thỏ vẫn còn nhón trên mặt đất, thân người nâng lên như bị ai siết lấy. Đôi mâu quang mở ra nhìn đối diện chiếc ghế, nhưng dù thế nào vẫn không có bóng hình của ai. Càng ngày càng đau đớn, càng siết chặt hơn như muốn đùa bỡn với cô.
" Ah... tiểu Bạch Ngọc, đừng lên đó "
Alice đang đeo tạp dề nấu canh xoay lại thấy cô ở bên dưới ghế liền hốt hoảng chạy tới. Khi âm ngữ êm dịu vang lên cũng là lúc cô không còn cảm thấy khó thở nữa. Lực nén từ chiếc cổ nhỏ đầy lông dường như đã biến mất, chỉ còn lại hơi ấm từ vòng tay mềm mại của nữ nhân.
" Tiểu Bạch Ngọc ngoan, đừng lên đó ngồi "
Aluce vuốt ve bộ lông của cô mỉm cười nhẹ dặn dò, cô ta không biết được những gì cô đã trải qua. Lỗ tai thỏ lắc nhẹ, cô gật đầu vùi mặt vào lòng cô gái khiến Alice càng vui vẻ.
" Ngoan nha, ngồi đây một chút thôi. Chị sẽ cho em ăn "
Alice đặt cô lên thành dài bên cạnh giá sắt đựng chén đũa rồi mới tiếp tục bỏ rau củ vào nồi canh. Cô xoay đầu nhìn bàn ghế đối diện vẫn một mảng trống không kia mà trong lòng dần hiện lên sự giá lạnh.
[ Ký chủ, người bị sao vậy? ]
Cô nghe được tiếng nói của tiểu Bát Đản nhưng cũng không trả lời mà cúi đầu trầm mặt. 30 phút trôi qua nhanh chóng, Alice nhìn cô vẫn ngoan ngoãn ngồi đó mà mỉm cười an tâm. Cầm những dĩa thức ăn đã nấu xong lần lượt đặt lên bàn dài. Mùi hương nghi ngút tỏa ra thơm ngát ngập tràn cả phòng bếp.
[ Ngon qué (´﹃`) ]
" 1, 2, 3... ừa... 10 món mặn, hai món canh, 2 ly sữa. Đủ rồi "
Alice đưa tay nhẩm đếm sau khi đã sắp xếp gọn gàng phân chia đủ dĩa thức ăn trên bàn dài. Nhìn qua cô đang gãi nhẹ lỗ tai mà đi tới ôm vào lòng. Giúp cô vuốt ve đỉnh đầu, cất giọng dịu dàng nói
" Giờ chị cho tiểu Bạch Ngọc ăn nha? Gần 8h rồi, chúng ta phải mau rời khỏi đây thôi "
Alice nhìn đồng hồ riêng treo trên tường mà với tay cầm lấy một cái rỗ được đan tỉ mỉ nhanh chân rời đi. Bước lên cầu thang cũng là lúc đồng hồ trong phòng khách lần nữa kêu lên...
Boong...! Boong...!
Cô được Alice một tay ôm đi, đưa mắt nhìn phòng bếp càng ngày càng xa kia. Bên trong một mảng tĩnh mịch không có bóng người khiến lòng cô trở nên gợn sóng. Đến khi cô được Alice đem vào phòng, cánh cửa đóng lại ngăn cách cả hai với bên ngoài.
" Tiểu Bạch Ngọc, giờ chị đút em ăn cà rốt nha? "
Alice mỉm cười bước tới giường đặt chiếc rỗ xuống, bên trong là những trái cà rốt lớn đỏ sạch sẽ trông rất bắt mắt. Cô chớp đôi con ngươi to tròn nhìn hành động tiếp theo của cô gái.
" Nào, há miệng ra... ah~ "
Đôi mâu quang đỏ xẹt qua tia sững sờ, nụ cười thiên thần như có ánh sáng vẫn không ngừng hối thúc cô há miệng. Cô trầm mặt đành bất lực cho cà rốt tiến vào, dùng răng cắn nhai đến rột rột.
" Ha ha... ngoan quá... "
[ *Lau mồ hôi* ]
Hương vị khó ăn lan tràn khắp trong khoang miệng. Nhưng trước ánh mắt long lanh quan sát của Alice cô chẳng có cách nào để nhả ra. Đành phải cố gắng nuốt xuống...
Ực...!!
" Ha ha... ngoan quá, nào tiểu Bạch Ngọc, ăn thêm nha? Chị chuẩn bị cho em nhiều lắm "
Alice xoay đầu cầm lên trái cà rốt khác, cô cũng nhìn theo một rỗ hơn 5 củ mà trợn tròn mắt giật giật khóe môi. Đáy mắt dần hiển lộ tia sát ý nhưng cũng phải đè nén.
" Nào... há miệng ra, chị đút em ăn nè "
Cốc cốc cốc...!!
Alice kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, thả cô xuống giường rồi bước đi. Cô đang ngậm củ cà rốt trong miệng, liếc mắt nhìn theo bóng lưng cô ta rồi nhanh chóng cắn gãy củ cà rốt. Ngọn lửa Bạch Hỏa thiêu cháy thành tro, cô cũng nhanh chóng đốt luôn đống tàn tích còn lại.
" Ah... Chu quản gia? "
" Hôm nay cô ra ngoài mua đồ đi, hít thở không khí một chút. Nhưng phải đi sau 17h chiều và về trước 20h tối. Đây là tiền của cô "
Chu quản gia khàn giọng ôn tồn đưa ra cho Alice một tấm thẻ vàng. Cô gái nhận lấy cắn môi rồi vui vẻ gật đầu
" Dạ, cháu cảm ơn Chu quản gia "
" Ừ "
Bà lão nhẹ giọng đưa mắt liếc nhìn cô đang nằm lăn lóc trên giường. Con mắt nhỏ hẹp như một lưỡi dao sắc xảo muốn xẻ cô ra làm hai. Alice cảm nhận được liền mỉm cười khách khí
" Vậy cháu vào trong trước ạ, xin phép "
Cạch...!!
Alice đóng cửa lại thở phào nhẹ nhõm, nhìn đến cô rồi đưa mắt qua chiếc rỗ đã trống rỗng mà không khỏi kinh ngạc. Nở nụ cười ngọt ngào khen ngợi
" Tiểu Bạch Ngọc ăn hết nhanh vậy sao? Giỏi quá "
Cô nằm lật bụng trên giường, hai mắt long lanh ngoe ngoảy lỗ tai như đang hưởng thụ lời khen của Alice. Nghiêng đầu giấu đi tia sáng lạnh vừa xẹt qua.
" Tiểu Bạch Ngọc, hôm nay chúng ta sẽ được ra ngoài. Chị có thể mua một ít đồ cho em rồi... Vui quá, để lát chị làm việc xong sẽ dẫn em đi nha? "
Hai chi vờ như ôm lấy hai chân sau của mình đung đưa như chơi bấp bênh. Gật gật đầu thỏ ngây ngô khiến Alice phải siêu lòng. Bước tới ôm lấy cô xoay vòng thơ mộng.
" Liệu có nàng công chúa nào với thỏ cưng không ta? Tiểu Bạch Ngọc là thố hiệp sĩ ah~ "
Alice vừa nói vừa ôm cô thả mình trong căn phòng như đang khiêu vũ. Chiếc váy khẽ phấp phới theo từng chuyển động của cô ta. Mái tóc vàng đất búi cao lưa thưa những sợi rũ rượi. Như một nàng lọ lem đang chìm trong mộng tưởng thơ ngây của bản thân. Cô trầm mặt ánh mắt chán đời vu vơ nhìn vào không gian chẳng thèm đoái hoài tới người con gái đó.
[ Ha ha~... con nhỏ này mê cổ tích quá rồi. Ha ha ha haaa~... hiệp sĩ thỏ? Ha ha haaa~ ... mắc cười quá... ]
Cô nghe âm thanh cười đến đau bụng của tiểu Bát Đản bên tai mà khép hờ mắt. Mâu quang hồng ngọc lóe lên từng đợt ánh sáng kỳ dị. Liếc lên Alice vẫn đang mỉm cười ôm cô ngân nga mà khóe môi thỏ nhếch cao nham hiểm. Hành động đó có lẽ sẽ rất âm tàng nếu không có hai cái răng cửa bự bự phía trước...
[ ... Ha ha haaaa~... Đ... đau bụng quá... ha ha haaa~... k... ký ch... chủ thật... ha ha haaa... cool ngầu... ha ha haa... ]
Cô trầm mặt trước sự chế nhạo đó của tiểu Bát Đản. Dùng tâm thức trò chuyện với nó, thốt ra một câu dứt khoát.
' Ta tự nhiên thấy thèm thịt mèo '
[ ... ]
' Hừ... '
__________ __________
Buổi chiều tà lưu đọng sự ấm áp và lãng mạng của một ngày dài đăng đẵng. Alice mua sắm đồ đạc tay nặng tay nhẹ xách cả đống bọc vui vẻ tận hưởng không khí yên bình. Cô nằm gọn trước ngực cô ta với cái đai nịt em bé ngồi tung tăng tận hưởng sự thoải mái.
" Tiểu Bạch Ngọc, chúng ta mua đồ xong rồi. Hay để chị mua thêm cà rốt cho em nha"
Cô đang ngoe ngoảy hai chân ngắn ngủn của mình, sau câu nói đó liền như đóng băng bất thình lình liếc lên Alice với con mắt lạnh tanh. Nhưng cô gái lại xem nó như biểu hiện của sự vui mừng liền mỉm cười chu môi mắng yêu
" Tiểu Bạch Ngọc thật tham ăn nha, để chị đi mua cho em vài chục ký dự trữ sẵn "
[ Vài chục ký? He he~... cà rốt rất tốt cho sức khỏe. Chúc mừng ký chủ (ノ≧ڡ≦) ]
Cô âm thầm nuốt nước bọt, mặt thỏ đã sớm trầm ngâm giữa gió lạnh. Alice không nhiều lời nữa mà chạy đi đến một sạp bán rao củ bên đường
" Chú cho cháu 100 ký cà rốt, chuyển đến đây giùm cháu ạ "
' Chẳng phải vài chục thôi sao? '
Cô ngước lên nheo mặt trước sự hào phóng không cần thiết của Alice. Mâu quang đỏ đầy nghi vấn nhưng tiếc là cô gái kia lại bốc lột cảm xúc vô tội vạ. Cho rằng cô vì sung sướng mà cảm kích mình...
" Em không cần khách sáo, thích thì sao này chị mua nhiều thêm cho em "
' Khách sáo cái đầu ngươi '
Cô nhắm mắt lại cố kìm đi cơn lửa sắp phát ra từ tay nhỏ. Alice lại háo hức nhảy chân sáo đi trên phố dài trong sự chán nản của cô.
" Ah... "
Cô gái giật mình nhìn xuống khi có một bàn tay nắm lấy chân mình. Alice kinh ngạc khi thấy đó là một tên ăn mày dơ bẩn. Liền lấy ra một ít tiền lẻ định bỏ vào chén cho hắn nhưng kẻ đó lại rụt chén nứt lại gián tiếp từ chối lòng tốt của Alice khiến cô ta khó hiểu.
" Sao anh không nhận? "
Bàn tay từng ngón loang lỗ vết máu đã khô chỉ vào cô đang yên phận trước ngực của Alice. Cô gái kinh ngạc ôm cô lại, giọng nói buồn thiu kiên quyết
" Không được, ta không cho anh con thỏ này đâu. Đừng ăn thịt nó "
Alice ra sức lắc đầu như bảo vệ cô, nhưng không hề hay biết bàn tay mình đang đập vào mặt cô đến sắp ngạt thở.
' Con quỷ nhỏ, ta chưa bị mần thịt đã bị ngươi hành hung chết ngộp rồi '
Cô dùng hai chi trước đánh đánh vào tay cô gái khiến Alice vì đau mà buông ra. Nhân cơ hội cô nhảy xuống đứng thẳng đối diện với tên ăn mày.
[ Là tên đánh giày lúc trước? Hắn muốn làm gì? ]
Cô đưa mắt đối diện với tên đó hứng thú chờ xem hắn sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng bàn tay mạnh mẽ lại cầm lên bàn chải, hạ xuống người cô ra sức chà lau như đánh bóng trước sự ngỡ ngàng của Alice.
Âm thanh xạt xạt vang vọng, cô bất động cho hắn chà đánh từ đầu xuống chân khiến bộ lông trắng xám phải xù lên. Sau một lúc hắn liền trao trả cô lại cho Alice vẫn còn bần thần, cô gái giật mình nhận lại há mồm ồ lên.
" Wow... "
Cô giờ đây sáng bóng tinh tươm như được tắm rửa sạch sẽ. Bộ lông mượt mà nghiêm chỉnh như một quý thố sang trọng. Cô đưa tay lên tai mình gãi nhẹ kìm lại sự ngứa ngáy muốn thiêu chết hai nhân loại kia. Đôi mắt liếc xuống nền đất trở nên lạnh lẽo
' Dùng đồ chà giày chà người ta. Thứ khinh thú '
Alice gửi tiền lại cho hắn nhưng tên đó vẫn là không chịu nhận. Một kẻ để thì một kẻ đẩy chén đi, cứ thế cả hai dây dưa hồi lâu cô gái cũng đành bất lực trước sự kiên nhẫn của kẻ ăn mày. Liền mím môi
" Anh không lấy tiền tôi đi đó nha... "
" ... "
" Tôi đi á nha? "
" ... "
" Tôi đi thiệt đó? "
" ... "
" Tôi không có nhờn đâu, đi như bay luôn đó "
" ... "
" Anh không nhận tiền thật sao? "
" ... "
" Là tiền đó, anh lấy không? "
" ... "
" Một đi không trở lại à nha, tôi đi đến phương trời xa vời luôn đó... "
Xoảng !!
Một tiếng vang lên thất thanh khiến hành động cà nhích chậm chạp của Alice bị trì tuệ. Cô ta giật mình nhìn kẻ ăn mày đã đập vỡ luôn cái chén mẻ của mình như thay cho câu trả lời. Cảm thấy quê độ cô gái liền mỉm cười nhẹ giọng
" Cảm ơn anh... "
Alice tuy không hiểu gì nhưng vẫn ôm cô rời đi. Mâu quang hồng ngọc liếc nhìn quan sát hắn mà xẹt qua ý cười không rõ chư vị.
[ Tên đó sao rãnh rỗi quá vậy? ]
' Khi trước đánh giày ta đã đưa hắn khá nhiều tiền. '
[ Ý ký chủ là tên đó muốn đánh bóng cho hết số tiền dư còn lại? Đạo đức nghề nghiệp cũng cao dữ... =.=||... Không đúng, sao hắn biết ký chủ? Người là con thỏ mà? O.O?? ]
' Ha~... '
Cô không nói gì mà chỉ âm thầm cười lạnh, Alice nhìn sắc trời cũng ngã tối liền vuốt ve cô hỏi
" Chúng ta về nhà nha? "
Cô đảo mắt suy tư chưa kịp gật đầu đã thấy một bóng dáng đứng ngăn trước Alice. Tên đó dùng một chiếc mũ vành rộng đen khá cũ kỹ che khuất một nửa gương mặt. Khăn choàng cổ đen dài cùng áo khoác xám cũng tới tận mắt cá. Thân hình nam nhân bí ẩn lưu đọng một cỗ hương vị xa xưa huyền hoặc khiến người sinh ra tò mò.
" Ông là ai? "
" Không có gì... tôi hỏi đường thôi "
" Đường? "
[ Đường vào tim em xa lắm..................... (= ̄▽ ̄=) ]
Alice chớp động đôi mắt to tròn khó hiểu nhìn hắn. Bàn tay với làn da lúa mạch đưa lên búng nhẹ vào trán cô như chào hỏi. Âm giọng khàn khàn trầm ấm
" Chú thỏ đáng yêu lắm "
" Ha ha... cảm ơn, tôi cũng thấy như vậy "
Alice mỉm cười đồng ý trước lời khen xa lạ, vuốt nhẹ đầu cô khiến hai lỗ tai lớn đi theo động tác của cô ta. Người đàn ông chỉnh lại khăn choàng có phần rách rưới nhưng đậm nét sự đặc biệt khó tả của mình mà cất giọng.
" Con đường dài nhất là con đường trước mắt. Ánh sáng nguy hiểm nhất là ánh sáng của cõi chết vô minh. Vây hãm trong vòng tay của nhị Vương bóng tối. Thiên thần thuần khiết liệu có bị vấn đục hay không? Con đường nào để thoát khỏi số mệnh bi ai đã được định? "
Từng câu từng chữ từ tốn ôn tồn mang theo ngữ điệu trầm cổ đến khó hiểu nhưng lại khiến người nghe bị cuốn hút. Trầm đến mức đi vào lòng người khắc ấn vươn đọng trong tiềm thức đến chẳng thể quên. Alice không hiểu những gì người đàn ông đang nói. Thắc mắc hỏi ra nghi vấn...
" Ông muốn nói gì? Con đường nào? "
" Con đường của cái chết là sự sống, con đường của giải thoát là sự thật "
Alice nhìn người đàn ông đang lặng lẽ rời đi, bóng lưng cao lớn vững trãi mang theo cỗ hương nồng xa xưa khác biệt như một vòng xoáy vô định. Hắn giống như người đến từ thế giới khác khiến cô gái chau mày suy tư.
Cô cũng đưa mắt nhìn theo tận đến khi bóng lưng đó biến mất. Mâu quang đỏ hiện lên tia gợn sóng không thể hình dung...
Màn đêm buông xuống cũng là lúc bắt đầu cho sự kết thúc của một ngày dài. Alice phải về trước 20h tối nên đang độc bước trên con đường dài miên man không điểm dừng. Từng đợt gió thoảng mang theo khí hàn thấm sâu vào da thịt. Hai tay vác cả đống đồ khiến cả người có phần ê ẩm...
" Tiểu Bạch Ngọc, chị hơi mệt. Chân mỏi nhừ rồi, hay ngồi nghỉ một chút? "
Alice nói với cô rồi ngồi xuống vách đá lớn ven đường. Xa lộ hoang vu không có bóng người nào khiến khung gian thật sâu lắng. Bầu trời đêm với những áng mây xám trắng chẳng có ánh trăng đưa người vào cõi ưu sầu. Ánh đèn đường màu vàng nhập nhòe mang lại cảm giác mộng mị mà hiu quạnh.
Alice vuốt ve ôm cô như muốn giữ ấm cho thỏ con trong lòng. Bàn tay không ngừng xoa thân mình đáng yêu của cô như nâng niu bảo vật mà trò chuyện.
" Tiểu Bạch Ngọc, em có mệt không? Phải chi có taxi cũng đỡ. Nhưng Chu quản gia nói luật không cho bất cứ ai đến gần biệt thự. Nên cực cho em rồi "
" ... "
" Chị đã làm ở đó cũng được 2 năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân của căn nhà đó. Ngoài Chu quản gia ra, thì chị luôn cô độc "
" ... "
" Haizzz... nếu không phải khi trước lỡ ký vào hợp đồng thì chị cũng chẳng muốn làm ở đó nữa. Đáng sợ và bí ẩn như vậy mà... "
" ... "
" Ha ha... nhưng bây giờ có tiểu thố thố em rồi. Chị sẽ không cô đơn nữa "
Alice vui mừng đưa cô ra trước mặt mỉm cười nói, cái mũi cao đưa vào mũi nhỏ của cô xoa qua xoa lại cưng nựng. Cô ngoe ngoảy hai lỗ tai cũng mặc kệ cô ta làm càn. Alice bỗng như nhớ ra gì đó liền nói
" Em đói rồi phải không? Ăn cà rốt nha? "
Cô mở bừng con mắt liếc nhìn củ cà rốt đã được chuẩn bị sẵn từ trước đó được đưa tới bên miệng. Muốn né ra nhưng đã bị bàn tay của Alice ngăn lại, chỉ có thể há miệng cắn đại một phát. Nhai hai cái rột rột rồi nuốt ực...
[ Ha ha haa... may mà là thỏ ăn cà rốt. Nếu hóa thành chó ăn xương xỉu ký chủ nhỉ. Ha ha haaa~... ]
" Tiểu Bạch Ngọc, em gấp gáp quá, nên ăn chậm nhai kỹ, không được nuốt chửng như vậy. Không tốt đâu nha, ngoan nào... há miệng ra "
Cô được Alice nhiệt tình đút cà rốt ăn, hai lỗ tai khẽ nhúc nhích. Mâu quang cũng trở nên sáng lạnh xoay đầu nhìn về phía con đường dài xa xăm. Alice dường như cũng cảm nhận được gì đó, nhìn theo một phương hướng liền nghi hoặc mấp máy môi nhạt.
" 19h đêm rồi sao còn có đông người như vậy? Thường thì nơi này vốn đâu có ai? "
Bóng dáng một đoàn người đang đi về phía họ, sương mù dày đặc ẩn trong đêm đen khiến ai nấy cũng phải hoang mang. Alice lo lắng ôm chặt cô không rời, cảm nhận phong sương lạnh giá từ đâu mang lại. Cô đăm chiêu nhìn thật lâu, tay thỏ khẽ động trước luồn dư đãng kỳ dị xung quanh...
[ Âm khí dày đặc quá... ]
Cô nhìn những con người mờ nhạt như ảo ảnh kia đang dần đi tới. Alice chau mày cố quan sát thật rõ, cất giọng nhẹ nhàng.
" Hướng đó là từ biệt thự mà? Sao lại có nhiều người như vậy? "
- Ô a~ nạ ba bô kha lí xeo lê... @ a u...
- Khả yo i ê wa je nạ...
Từng tiếng nói kỳ lạ của họ khiến Alice cảm thấy không hiểu. Âm vang văng vẳng mang vào lòng người sự sợ hãi chẳng tả thành lời. Từng luồng khí lạnh tràn đến khiến Alice lạnh lẽo không thôi. Ôm chặt cô vào lòng như bảo vệ và là điểm tựa tinh thần.
Cho đến khi những con người mờ ảo đó đến gần hơn. Alice mới bần thần như không tin vào mắt mình khi thấy họ bị bao phủ bởi sương trắng. Họ không phải đang đi, mà là lướt qua lơ lửng phiêu đãng giữa không trung. Cô gái há hốc mồm chẳng dám thốt một lời nào. Alice còn thấy rõ trong số đó có một kẻ còn xoay lại nhìn cô ta với ánh mắt sắc lạnh mà thèm khát như muốn ăn con mồi. Tiếng nói xì xầm vang lên không dứt, nhưng một câu chữ Alice cũng không hiểu. Chỉ biết là rất ồn ào, rất hỗn độn.
Cho đến khi sương mù kéo theo đoàn người khuất xa hòa vào bóng tối mới khiến Alice hơi run lên. Cắn chặt môi dưới ôm cô sát vào lòng. Chưa thể hoàn hồn mà ngồi đó ít lâu...
[ Đáng sợ quá ký chủ ơi... (*꒦ິ꒳꒦ີ) ]
" T... Tiểu Bạch Ngọc... c... chị vừa thấy gì vậy? Em... em có thấy không? Từ... từ hướng ngôi biệt thự đi đến... Họ... họ là thứ gì chứ? "
Cô nhìn lên gương mặt xinh đẹp của Alice đã nhiễm một tầng sợ hãi. Mâu quang hồng ngọc chớp nhẹ, dùng chi trước vỗ về cô ta như đang an ủi.
" Tiểu Bạch Ngọc, chúng ta nhanh chóng về thôi... Không nên ở lại lâu hơn... "
Alice nói rồi gấp rút xách đồ đạc giữ chặt cô chạy đi. Bỏ lại phía sau là một khoảng không gian căm lặng. Gió thổi vi vu trên con đường dài, tịch mịch lại cô liêu...
__________ __________
Alice vừa về đến nhà đã khoá cổng kỹ càng, bước trong khoảng sân rộng lớn ẩn hiện giữa màn đêm u tối.
" Về rồi sao? "
" Ah... L... là Chu quản gia sao? Người làm cháu giật mình. Vâng, con mới về ạ "
Alice xoay lại đã thấy bà lão đứng phía sau lưng mình, giọng nói già nua vang lại có phần đáng sợ. Chu quản gia đưa đôi mắt nhỏ hẹp nhìn lên cô gái, khàn giọng...
" Làm gì mà sợ hãi? "
" Dạ không có gì ạ. Do cháu nhát gan thôi. "
Alice mỉm cười xoa nhẹ bộ lông mượt mà của cô nói qua loa. Không dám kể lại chuyện đã xảy ra vừa rồi. Chu quản gia vẫn chăm chăm nhìn vào Alice khiến cô gái cảm thấy hơi khó chịu.
" Ừ... Mau về phòng nghỉ ngơi đi "
" Dạ, cháu xin phép "
Alice hơi khom lưng cúi đầu rồi cũng xoay đi, không quan tâm nữa Chu quản gia đang ở phía sau vẫn nhìn theo.
Bước vào trong nhà cô ta liền chạy ngay một mạch lên phòng. Cánh cửa đóng lại Alice mới dám thở phào nhẹ nhõm. Thả đống đồ trên tay xuống, trượt người dựa lên cửa mím môi nhìn cô nói.
" Tiểu Bạch Ngọc, em đừng sợ nha. Chị nhất định sẽ bảo vệ em "
Cô quan sát Alice đang nghiêm túc nói mà hai tai thỏ động đậy. Gật gật đầu với đôi mắt long lanh đáng yêu. Cô gái mỉm cười xoa đầu cô
" Trễ rồi, hay chúng ta đi ngủ sớm nha? "
Alice nói xong cũng đứng lên dọn dẹp đồ đạc đã mua về. Trong đó có một ngôi nhà nhỏ giành cho thú cưng màu xanh lục.
" Ha haaa~... Tiểu Bạch Ngọc có mái ấm mới rồi. Có vui không? "
Cô được Alice đặt vào trong cái chăn mềm mại ấm áp. Cô ta dường như rất thích thú với việc này. Cô cũng tuỳ ý để nữ nhân sắp xếp.
Sau một thời gian trôi qua rốt cuộc Alice cũng đã bố trí đồ đạc đâu vào đó. Cô thì thảnh thơi ung dung nằm trong nhà nhỏ quan sát nhất cử nhất động của Alice.
" Chị đi tắm trước, tiểu Bạch Ngọc có muốn tắm chung với chị không? "
Cô nhìn cô ta hồi lâu mới lắc đầu tỏ vẻ không muốn. Alice thấy vậy cũng không ép buộc cô. Mỉm cười cưng chiều dặn dò
" Vậy em ngoan ngoãn nằm trong đây nha? Đừng có đi lung tung "
" *Gật đầu* "
Alice nhận được sự hồi đáp tốt đẹp liền cũng cao hứng bước vào nhà tắm. Khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc đôi mắt long lanh trở nên rét buốt. Cô nhảy ra khỏi nhà nhỏ, hai chi trước tạo ra một luồn sáng vô hình bay xuyên qua tường mà ngao du.
Từng tia quang ảo mộng đi khắp hành lang, đặc biệt dị thường trong sự mờ mịt đến nao lòng này. Tia sáng đen dừng lại đi xuyên qua cánh cửa phòng đang đóng chặt. Nhưng hình ảnh cô thu được chỉ là sự trống rỗng đến lạnh căm. Một màu trắng xoá thênh thang không có bất kỳ đồ vật nào. Tiếp tục xuyên qua tường để đến với căn phòng gần hơn nhưng hiện trạng vẫn như cũ không khác gì.
[ Đinh -----> Phát hiện có dị thường ma pháp, xin ký chủ cẩn thận ]
Sau tiếng nói của tiểu Bát Đản cô cảm nhận được một sức mạnh vô hình song phương đang cắn nuốt tia quang. Cô mở mắt ra đăm chiêu trong không gian, rồi bình tĩnh thu lại toàn bộ khí tức vừa phát tán.
Cạch...!!
" Chị tắm xong rồi, tiểu Bạch Ngọc, chúng ta có thể ngủ rồi "
Alice bước ra với chiếc váy ngủ hai dây màu vàng nhạt mong manh. Mỉm cười đi tới hôn vào trán cô, ngôi nhà thú cưng được đặt ngay bên cạnh tủ đầu giường. Tắt đèn đưa không gian vào một mảng tối đen với ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo.
" Tiểu Bạch Ngọc, ngủ ngon nha. Mộng đẹp "
Alice mỉm cười ngọt ngào nhìn qua cô nói ra lời chúc. Gương mặt thanh tú dường như rất mỹ mãn mà nắm chặt cái chăn chôn thân vào nơi ấm áp. Nghiêng người về phía cô mà từ từ nhắm mi mắt lại dưỡng thần. Cô cũng nằm xuống che khuất đôi con ngươi, không gian lần nữa chìm trong sự ưu tĩnh...
__________ __________
Rầm...!! Đoàng...
Cô thoát hồn trở vào không gian của mình, tiếng đập phá vang lên từ quả tạ đinh tai nhứt óc. Một lỗ lúng sâu vỡ ra từng mãnh chứng tỏ lực đạo không thể xem thường. Ciara đang đứng một chỗ truy đuổi Nhất Khuynh khiến nàng ta phải chật vật né tránh từng đòn đánh hung bạo...
" Ah~ da~... Ức hiếp người quá đáng, Vương ah~ cứu ta với. Tiểu hung dữ cứ muốn làm hại ta nga~ "
Nhất Khuynh đưa tay lên môi vuốt ve nũng nịu nói. Cô nhìn nàng ta quần áo thì xốc xếch, đầu tóc cũng có phần rối bời. Nhướn mày cất giọng hỏi
" Chuyện gì đang xảy ra? "
" Quác... Chủ nhân, là từ khi Iron Man nói về việc Nhất Khuynh sẽ phản bội người. Thì ngày nào Ciara cũng truy cùng đuổi tận, muốn Nhất Khuynh rời đi "
Tiểu Hắc bay tới bên cạnh cô trả lời câu hỏi. Mâu quang xám tro hiện lên tia âm lãnh khiến Ciara phải dừng lại động tác mà bước tới ra mắt cô.
" Vương đã về "
" Tà Y đâu? "
" Thưa Vương, Tà Y nói nếu người trở về có tìm thì nói lại là cô ta đang tra cứu thông tin trong Lăng Mộ Thư Viện. Không tiện gặp người "
Ciara lãnh đạm từ từ cất tiếng, đôi mắt u minh vẫn không thay đổi. Cô gật nhẹ đầu rồi nhìn hai bàn tay mờ nhạt của mình. Tiểu Hắc đập cánh bay bay trầm giọng
" Chủ nhân cảm thấy ổn chứ? "
" Ta nhận thức được thế giới đó thật sự không tầm thường "
" Ah da~... Nếu Vương cảm thấy trở ngại, hay là để ta đi theo bên cạnh người nha? Dù sao người ta cũng hông thèm ở cạnh tiểu hung dữ này đâu "
Nhất Khuynh õng ẹo nói, bộ dạng dâm đãng không đứng đắn vẫn khiến người gai mắt. Ciara liếc qua, ánh nhìn thật sự không có chút thiện cảm nào như tùy thời mà có thể ăn thịt nàng ta.
" Kìa kìa... Vương ah~... ánh mắt đáng sợ quá. Trái tim bé bỏng của ta sắp tan vỡ rồi "
Nhất Khuynh đưa hai tay ôm lấy lồng ngực mình tỏ vẻ kinh hãi. Dung nhan xinh đẹp ủy khuất như thực sự đã bị ức hiếp đến đáng thương.
《Mụ già này vẫn là cái bộ dạng kỹ nữ đó sao? Bao ngày không gặp quả là ngựa quen đường cũ》
Âm giọng lạnh tanh cứng đờ vang lên giữa không trung như một ráo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Nhất Khuynh. Nàng ta nghiến răng âm trầm cố kìm lại sự nóng giận. Chớp nhẹ mi mắt mỉm cười mỹ miều vươn môi đỏ mọng...
" Ah nga~... Sao Tam Tinh Thủ Hộ Giả có thể nói người ta như vậy ah~? Làm ta đau lòng quá đi. Ta nào phải là kỹ nữ chứ... Tuyệt mạo như hoa như ngọc thế này làm sao là kỹ nữ? Ngươi là chưa nghe câu Thà Làm Bỉ Ngạn Suốt Đời Đau Thương, Không Làm Mẫu Đơn Tùy Tay Người Hái sao? "
《Cỡ như ngươi ắt hẵn là tú bà, đừng bệnh hoạn tự luyến ở đây》
*Tú Bà: Người mua gái mại d*m. Ý nói bóng gió việc Nhất Khuynh có tâm địa hiểm độc, xấu xa hám lợi*
" Ngươi cái con sâu bướm kia dám nói ta là tú bà? Có tú bà nào đẹp như ta không? "
《Mụ già, ngươi là chủng loại đặc biệt. Trên đầu mỹ nhân có một con dao, ngươi còn là tú bà. Nhất định không phải dạng tốt lành》
" Ngươi... ngươi muốn nói ta sẽ đâm sau lưng Vương? "
Nhất Khuynh tức giận cắn răng chất vấn, nhưng sau câu đó liền nhận được ánh nhìn đáng sợ của Ciara mà âm thầm nuốt nước bọt. Tiếng nói cứng ngắc lạnh lẽo lại vang lên...
《Ta không muốn nói chuyện với hạng người như ngươi. Cút qua một bên. Thưa Đấng Tối Cao, ta có chuyện muốn thỉnh giáo với người》
Cô lạnh nhạt nghe âm giọng từ tứ phương đang truyền đi. Nhướn mày mỉm cười hỏi
" Chuyện gì? "
《Xin phép Đấng Tối Cao cho thủ hạ biết cách để sử dụng viên Hắc Ám châu mà người đã ban tặng》
" Hửm? "
《Không hiểu vì sao mà thuộc hạ không thể hoàn toàn dung nạp sức mạnh này vào cơ thể. Xin người đưa ta thoát khỏi bến mê, cho lời khuyên giải》
" Xì... Óc sâu vẫn là vô dụng như vậy. Ngoài cái uy thế lạnh như nước đá thì còn làm được gì chứ "
Nhất Khuynh bĩu môi khinh bỉ châm biếm vài câu cho sướng miệng. Nhưng nhanh chóng bị câu nói lạnh lẽo của Iron Man bẻ gãy.
《Ngươi không lên tiếng không ai nói ngươi căm đâu. Ta cũng không phải sâu bướm. Đừng dùng cái miệng điêu ngoa của ngươi chế nhạo Tam Tinh trong Thất Tinh Thủ Hộ Giả》
" Ngươi... rồi sao? Ta lớn hơn ngươi một bậc đó con sâu chưa phá kén "
《Thoát vỏ phá xác》
" Trật tự đi...!! Chủ nhân, ta cũng đang muốn nói với người chuyện này "
Tiểu Hắc nghiêm giọng rồi xoay qua cô nói, đôi mắt xám tro hiện lên từng tầng dị quang.
" Hửm? "
" Từ khi đánh nhau ở thế giới trước, ta và cả Xích Xà Vương đều bị thương không nhẹ. Sức mạnh suy kiệt, sợ rằng sẽ phục hồi không nhanh. Chẳng thể giúp gì cho người, nên khi nhớ ra có một vật có thể khiến chúng ta lấy lại được một nửa sức mạnh ngàn năm liền muốn báo cho người một tiếng "
" Đó là thứ gì? "
" Tu Nguyệt Di Hoa... Chỉ cần có được nó, cũng có thể giúp được cho Iron Man dung nhập sức mạnh "
" Mạnh tới như vậy? "
Cô nhướn mày khép hờ mắt nghi hoặc, tiểu Hắc đập cánh bay đến bên vai cô. Gật đầu quạ tiếp tục ôn tồn...
" Tu Nguyệt Di Hoa là một mầm sống vạn năm, gần đây ta đã cảm nhận được sự hiện diện yếu ớt của nó. Tương truyền đây là loài hoa có sức mạnh rất lớn với tuổi thọ trường tồn cùng thời gian. Khi trước thuộc sự sở hữu của một người bí ẩn. Nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy được nó đang tồn tại lẻ loi "
" Tu Nguyệt Di Hoa đang ở đâu? "
" Thưa chủ nhân, ta cũng không biết rõ nó nằm ở đâu. Nhưng dường như liên quan đến khu rừng khi trước người đã từng vào "
Cô nghe xong liền rơi vào trầm tư, mi cong vút rũ xuống che khuất con ngươi đỏ máu. Sau đó âm hiểm mà mỉm cười nhạt...
" Vậy thì ngươi đi tìm đi, Nhất Khuynh và Ciara hãy đến ngôi nhà khi trước ở. Sẵn tiện canh gác động tĩnh của toàn bộ khu rừng "
" Rõ, thưa Vương "
Ciara không nhanh không chậm mà trả lời cô, tiểu Hắc lại tiếp tục cất giọng.
" Tu Nguyệt Di Hoa là thượng cổ thiên căn, không đơn giản mà lấy được nó. Ta sẽ đích thân tìm kiếm, còn Iron Man, ngươi đi cùng ta để âm thầm ra sức "
《Tuy sức mạnh không đủ, nhưng nguyện dốc lòng vì Hắc Ảnh Sứ》
" Hừ... Nói nghe cường liệt lắm không bằng. Giả tạo "
Nhất Khuynh lắc eo khinh khi nói, gương mặt xinh đẹp mỉm cười khoái chí.
《Không bằng mụ già giả nhân đạo, cứ cho mình là tuyệt sắc hồng trần. Đã xấu còn mắc bệnh, ở cạnh lâu ngày ắt hẵn cũng bị vạ lây bản tính tự lừa mình dối người của ngươi》
" Ngươi... "
《Tâm địa không ra gì, tốt nhất đừng phá hỏng việc tốt của Đấng Tối Cao. Nếu không... ta tuyệt đối khiến ngươi là kẻ đầu tiên nếm thử Cửu Tử Thiên Lôi của ta. Còn nữa... là thoát vỏ phá xác, không phải phá kén. Đấng Tối Cao, xin phép cáo lui》
Nhất Khuynh tức giận nghẹn lời trước những âm từ lạnh đến không thể lạnh hơn của Iron Man. Tiểu Hắc cũng không nói gì nữa khom người trước cô rồi ngao ngán mà biến mất vô tung.
" Ta giao lại cho ngươi "
Cô liếc nhìn qua Ciara nãy giờ trầm lặng cười thâm ý nói rồi cũng không nán lại lâu. Nhất Khuynh nuốt nước bọt chớp động đôi mắt tỏ vẻ dễ thương
" Tiểu hung dữ, người ta bị ức hiếp nữa kìa... "
Rầm...!! Ầm...!!
" Phản đồ "
Ciara vung tạ vô hồn phát ra hai chữ bên môi. Nữ nhân kia may mắn nhanh nhẹn né tránh, vuốt vuốt lòng ngực mình tự trấn an.
" May quá... Ngươi tiểu hung dữ bớt gấp gáp lại được hay không? Tại sao cứ nghe lời con sâu bướm đó mà không tin tưởng ta? "
" Không đáng để tin tưởng "
Ầm... Ầm... Bốp...!!
Ciara dứt khoát nói khiến Nhất Khuynh lệ ướt tràn mi đầy vẻ sầu thảm.
" Ngươi thật tuyệt tình nha~... Uổng công mảnh tư tình của ta. Tổn thương đến đau nhói con tim luôn rồi "
Ciara dừng lại động tác, gương mặt vẫn không có cảm xúc nào nhìn nữ nhân đang bày tỏ tâm tư. Nhất Khuynh nhân cơ hội vòng ra sau eo ôm lấy Ciara mà mỉm cười yểu điệu. Cằm nhọn tựa vào đôi vai mảnh khảnh, mũi cao ngửi lấy hương thơm từ mái tóc ngắn đen nhánh của Ciara. Ám muội thì thào như dụ hoặc...
" Tiểu hung dữ không nên tin lời người khác quá. Ta làm sao có thể làm ra chuyện phản bội tày đình như vậy? Tên sâu bướm đó rõ là đang chia rẽ tình cảm của hai ta ah~. Vương là người đã ban cho ta sự sống và hình hài này. Chữ nặng nghĩa ơn của người đối với ta như mẫu thân vậy. Ta tuyệt đối không thể quên đi cội nguồn... "
" ... "
" Huống hồ... "
" ... "
Nhất Khuynh nâng mi cong vút nhìn sườn cạnh dung nhan của Ciara. Bàn tay càng siết chặt vòng eo nhỏ gọn khiến khoảng cách của cả hai trở nên hạn hẹp.
" Huống hồ là người trong tim của ta lại trung thành với Vương như vậy. Dù có hy sinh cả tính mệnh này ta cũng tuyệt đối không lầm đường lạc lối... "
" ... "
" Mỹ nhân đa tình hoạ phong sương
Thế gian lộng lẫy không bằng người
Ái nhân trong tay hữu thiên hạ
Nguyện đời giữ mãi tấm lòng son "
Nhất Khuynh mỉm cười hôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt bóng lưỡng. Ciara vẫn không nói một lời nào hay có biểu hiện gì khác lạ. Không gian có phần lãng mạng do tiếng nói ma mị hút hồn vang lên trầm ấm mê hoặc...
《Lời trăng hoa dối trá, miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo. Mụ già này đang muốn dùng mỹ nhân kế mê hoặc tâm người. Đúng là tâm địa nham hiểm. Thủ lĩnh không nên trót dạ lầm người》
Âm vọng vang lên lạnh lẽo khiến nụ cười trên môi Nhất Khuynh cứng đờ lại gần như hoá đá. Giật giật mi mắt nghiến răng
" Con sâu bướm nhà ngươi không phải đi rồi sao? Lếch xác lại đây phá đám mới chịu hả? "
《Thoát vỏ phá xác》
" Rồi, rồi, thoát vỏ phá xác. Đi đầu thai giùm con gia gia ơi. Tha cho con cháu một con đường sống đi "
《Ta không muốn thu nhận một đứa cháu gần đất xa trời như vậy. Thủ lĩnh, trông cậy vào người》
*Gần Đất Xa Trời: Người già sắp chết*
" Ngươi... "
Rầm!! Bốp...
Nhất Khuynh giật mình né tránh được đòn đánh hung tợn. Giật khoé môi nhìn thân ảnh Ciara đang âm trầm mà cười gượng...
" Tiểu hung dữ... k... không phải vậy đâu mà... "
Ầm...!!! Bộp... Đoàng...
" Điêu ngoa "
" Áh~... Cứu ta với~~ "
Âm vọng vang lên thảm thiết đều đều phá vỡ hoàn toàn sự ngọt ngào vừa nãy. Không gian luân chuyển linh khí đọng lại sự tàn phá không thương tiếc...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.