Âm thanh vang lên nhu mì ma mị , dãy lụa phất ra luân đọng nhẹ nhàng lại kiêu sa . Hương thơm tản mát cùng bóng dáng dưới ánh trăng tròn thật quyến rũ ... Mọi người kinh ngạc lùi lại , Băng Du nhìn lên . Cẩn Duệ đã tỉnh lại ngồi dậy , các trưởng lão ngẩn ra
" Là ngươi ? "
Thiên Sơ nhíu mày , Nhất Khuynh mỉm cười đưa ngón tay thon dài lên môi đỏ mọng của mình vuốt ve . Mái tóc bung xõa tự nhiên cùng đôi mắt đa tình
" Ah ha ... thật hân hạnh gặp lại "
" Các con cẩn thận "
Thầy Lran nhíu mày nói , Băng Du nhìn qua với gương mặt lạnh tanh . Đôi mắt như lúc nào cũng có thể hủy hoại Nhất Khuynh
" Gì đây ah~ ? Làm gì mà nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống vậy ? "
Nhất Khuynh mỉm cười ma mị ôm mặt thẹn thùng , Băng Du siết tay lại
" Ngươi là phù thủy đen ? "
" Hở ? Không ah~ ... bọn chúng là kẻ thù của ta nga~ . Dám bắt đi bạn đồng hành của ta nữa "
Nhất Khuynh xoay lọn tóc vàng đất dài yêu kiều nói , đôi mắt liếc qua cặp song sinh mang theo tia cười không mấy thân thiện . Cẩn Duệ đứng lên , nhẩm miệng
" Ripo ... "
Một cơn gió lướt qua vô hình , Nhất Khuynh vẫn không dời mắt mà chỉ chú ý tới Băng Du . Nhẹ nhàng đưa tay trái ra , móng tay màu hồng thon dài nhọn hoắc . Vẫn mỉm cười yểu điệu
Rắc !!! Choang
Cẩn Duệ đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790577/chuong-155.html