" Ah ... Du Du , con gì vậy ? "
Âm thanh Phùng Hy Hy vang lên khiến cô gái đang ngủ say cũng phải giật mình tỉnh giấc . Màn đêm vẫn còn bao phủ , sự tĩnh lặng vốn có khiến người sợ hãi . Băng Du ngồi dậy , dụi dụi mắt
" Sao vậy tiểu Hy ? "
" Cậu nhìn kìa "
Băng Du nghe theo nhìn qua ngay đầu giường mình , hai bên trái phải là giường của Phùng Hy Hy và cô ta . Căn phòng khá lớn , đôi mắt đen chạm vào một đôi mắt tròn màu xanh dương . Thân hình sặc sỡ với cái đuôi dài , màu lông rất đẹp
" Chim thiên đường ? Mi ... "
" Chủ nhân ... "
Âm thanh con chim vang lên khiến hai cô gái đều sững người , Hy Hy kinh ngạc nói
" Đó là Thần Thú , chỉ có Thần Thú mới nói chuyện được . Tổng chủ Ngân Linh cũng có một con "
Băng Du nghe xong kinh ngạc nhìn con chim đang nhìn mình chăm chăm , hỏi
" Chị ấy cũng có sao ? Sao mình không thấy ? "
" Đâu phải ai muốn nhìn là dễ , mình cũng không biết con thú đó đi đâu "
Băng Du gật gật đầu , sau đó nhìn qua con chim hỏi
" Em là ... "
" Là sủng vật của chủ nhân "
" Nhưng sao ... "
" Nhờ chủ nhân ta mới được sống lại ... Máu "
Con chim cất tiếng trả lời , Băng Du kinh ngạc nhớ lại cái ngày mình bị lạc trong khu rừng Cấm . Có đưa tay dịnh lấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790571/chuong-149.html