Bọn cô ở trong thư sách này rất lâu để tìm hiểu và học thêm một ít thứ , Băng Du ngồi một chỗ cầm sách đọc . Đôi mắt đen chăm chú lướt qua từng dòng chữ , Riha bay tới hỏi
" Sao say sưa vậy ? "
" Em không biết , em bị cuốn theo chúng "
Băng Du nhìn quyển sách nói , Riha lướt qua dòng chữ mỉm cười nhẹ
" Là lịch sử cổ xưa , em đọc được ? "
" Vâng !! Em không biết nhưng em hiểu hết được chúng . Giống như mọi thứ ở đây giành cho em vậy "
Băng Du rất chân thật nói , Kỳ Anh nhìn qua nâng mắt kính sau đó cười nhẹ . Thịnh Uy Hỏa cười nhởn nhơ nói
" Ảo tưởng quá , nghĩ mình là cái thá gì chứ ? Một con chuộc nhỏ dơ bẩn của loài người thôi "
Băng Du hơi dừng lại động tác đọc sách , sau đó không quan tâm tiếp tục đọc . Từ bên ngoài mộ vang lên tiếng lộp cộp , mọi người nhìn lại đề phòng .
" Khục khụ khụ khục ... "
Âm thanh ho khan khàn khàn quỷ dị , cùng tiếng gậy gõ xuống đất âm vang lên giữa Lăng Mộ càng khiến người sợ hãi . Một thân hình đi vào , đó là một bà già chống gậy . Ăn mặc đơn sơ , gương mặt nhăn nheo với hốc mắt thâm quần .
" Bà là ai ? "
Kỳ Anh nhíu mày hỏi , bà lão đi vào cất lên tiếng già nua
" Ta là người ... khụ khụ ... cai quản ... khụ khụ ... trông coi nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790566/chuong-144.html