Việc trừ tà bị thất bại , khiến cho họ vô bệnh viện . Ai nấy đều bị thương nặng nề , Thiên Hà nhìn Tuyên Anh đang ngồi ôm mặt khóc trước giường của Vong Kỳ mà an ủi
" Em đừng khóc nữa "
" Là lỗi tại em , em nhiều lần khiến thầy ấy bị thương "
" Anh ta chỉ muốn cứu em thôi , em đừng khóc nữa "
Vong Kỳ nằm trên giường bệnh , vết thương đã được băng bó lại . Đôi mắt ấm áp mở ra nhìn không trung như tìm kiếm gì đó , sau lại thất vọng hạ mi mắt . Nhìn qua Tuyên Anh , cất tiếng ôn hòa
" Thầy không sao , đừng khóc nữa "
Tuyên Anh nhìn lên , cắn môi gật nhẹ đầu . Thiên Hà nhìn vào điện thoại , sau đó vui vẻ nói
" Phu nhân và lão gia cho em về nhà rồi "
Tuyên Anh nhìn lên hạ mi mắt , sau đó gật đầu đứng lên nói
" Vậy em về trường thu dọn đồ "
Đôi mắt Tuyên Anh liếc qua Vong Kỳ , hắn mỉm cười gật nhẹ đầu ...
_____________________
Trở về ký túc xá , Tuyên Anh và Thiên Hà thu gom đồ đạc . Tuyên Anh quay qua nói
" Chị , em đi hóng gió mát một chút "
" Em sẽ bị nhiễm lạnh đó , đừng đi "
" Không sao ạ "
Tuyên Anh nói rồi bước ra ngoài mặc kệ sự lo lắng của Thiên Hà , nhìn ánh hoàng hôn ấm áp . Bước đi lững thững từng chút một , Tuyên Anh nhìn xung quanh mà mỉm cười nhẹ ...
" Sao vậy ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790555/chuong-133.html