Tuyên Anh nhìn Vong Ưu băng bó cho Vong Kỳ mà nước mắt chảy xuống hai hàng , Kha Ly tức giận nhìn đến nói
" Tại sao cô lúc nào cũng làm Vong Kỳ ca ca bị thương vậy hả ? "
" Em xin lỗi "
" Nếu chúng tôi không tìm ra các người , thì Vong Kỳ ca ca có phải sẽ chết luôn hay không hả ? "
Lời nói Kha Ly hiện lên sự tức giận tột độ , Tuyên Anh cúi đầu
" Em xin lỗi ạ "
" Im đi , cô xin lỗi thì được gì chứ ? "
Bàn tay Tuyên Anh siết chặt lại , bỗng thân ảnh Tự Thành hiện ra . Mọi người dồn sự chú ý vào hắn , Thiên Hà hỏi
" Có chuyện gì sao ? "
Tự Thành đưa tay chỉ vào hang động trước mặt họ rồi biến mất , Thiên Hà và Tuyên Anh nhìn nhau . Sau đó đồng loạt đứng lên e dè đi vào , khắp nơi bây giờ đã được dán bùa nên tiếng cười xung quanh đã không còn . Tuyên Anh đi vào nhìn bên trong tối tăm , liền cầm nhánh củi to lên chiếu sáng . Từ bên trong tỏa ra hương thơm kỳ lạ mà giờ đây họ mới để ý ...
Tuyên Anh bước theo sau Thiên Hà , cả hai đi càng sâu thì động càng dài . Hai bên đất đá đôi khi rơi xuống , ánh lửa mập mờ phản chiếu hang động . Phút chốc họ dừng lại , dưới ánh lửa là cả một dàn hoa có màu xanh biếc xinh đẹp . Những cánh hoa như chiếc lá dài xếp tầng lên nhau , Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790553/chuong-131.html