Cô nhìn đến, cây lưỡi hái đang từ từ hướng tới cô. Nhưng cô không hề né tránh, ánh mắt tinh quang mang theo ý cười giễu cợt. Cô để nó trực tiếp xuyên qua, lưỡi hái ghim sâu xuống lang can mang theo âm thanh rít gào. Tiểu Bát Đản đang hóa đá, nước mắt lưng tròng sợ hãi
" Ký chủ ah, đáng sợ quá "
Cô nhìn qua Tuyên Anh, nữ nhân đang chạy tới kia kinh ngạc hỏi
" Anh nhi, em làm gì vậy? "
Tuyên Anh ôm lấy vết thương cắn răng, cây lưỡi hái đó là do cô ta điều khiển.
" Không có... chỉ cảm thấy có một thứ gì ở đó giúp cho tên này... Nhưng... có lẽ em sai "
" Em đã dùng công năng của mình, nếu có người có năng lực vô hình. Thì khi bị chém trúng sẽ hiện ra, chắc em cảm nhận sai đó "
Nữ nhân đó lo lắng đỡ lấy Tuyên Anh nói, cô ta gật đầu
" Ừm... Thiên Hà, chị... khục... "
Tuyên Anh ngất xỉu, nữ nhân được gọi là Thiên Hà kinh hoảng đưa cô ta vào phòng. Cô nhìn qua nheo mày, rõ ràng khi nãy là có hai bóng dáng. Nhưng... tất cả chỉ có nữ nhân này...
" Hừ!!! Đạo hạnh của chủ nhân là bao nhiêu kia chứ, một phàm nhân mà muốn chủ nhân bị thương? "
Tiểu Huyết xì lưỡi rắn khinh bỉ, tiểu Bát Đản gật gật đầu. Cô đang nheo mày không quan tâm tụi nó, nhìn qua cái hố kia. Đôi đồng tử lập tức co rút lại, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Tiểu Bát Đản cũng nhìn qua, nhưng liền la lên
" Oái!!! Tên Vũ Hạo kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790544/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.