Sáng hôm sau:
Cô cùng bọn họ ngồi ăn uống đợi tin tức của Tử Khang, Diệp Cơ bồn chồn nói
" Hay chúng ta đi tìm Tử Khang đi, tớ lo quá "
Âu Nghi cũng gật nhẹ đầu, Di Anh vừa ăn vừa nói
" Kệ nó đi, có vũ khí bên người. Xui lắm mới chết thôi "
" Cô... "
Âu Nghi tức giận, Đình Lan lay nhẹ người Di Anh nhíu mày
" Sao cậu có thể nói vậy "
" Hừ! Nói không đúng sao? Nếu nó chết thì bớt phần mệt mỏi rồi "
" Di Anh "
Đình Lan khó chịu kêu tên khiến Di Anh im bật, cô uống nước xong đứng lên. Âu Nghi cũng đứng lên nói
" Tớ đi với cậu "
Diệp Cơ nắm tay cô lại nói
" Dao Sương, tớ cũng đi "
Cô liếc nhẹ qua, đưa tay vén lọn tóc trên má cho Diệp Cơ nói
" Cậu ở lại, an toàn hơn "
" Có phải cậu không tin tớ không? "
Diệp Cơ buồn bã nói, cô lạnh nhạt
" Không phải, rất nguy hiểm. Cậu ở lại đi "
" Nhưng... "
Diệp Cơ định nói gì đó thì tiếng nói Di Anh vang lên châm biếm
" Bảo vệ như công chúa không bằng "
Cô nhếch môi liếc qua Di Anh, sau đó cùng Âu Nghi rời đi. Cô và Âu Nghi cùng đến bệnh viên hôm qua, dù là ban ngày nhưng cũng như ban đêm. Không một ánh sáng, phải nhờ Âu Nghi dùng thấu thị để kiểm tra. Cô dùng mắt kính để nhìn xung quanh, cô đã bao phủ cho mắt kính một vầng lớp ánh sáng để xem vào ban đêm. Hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790519/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.