Thế là cô cùng đám người Đình Lan bắt đầu quá trình tìm kiếm dung dịch đen, trên xe cô ngồi dựa vào ghế. Tử Khang cứ quấn lấy cô, đứa trẻ này tuy mới 7 tuổi nhưng lại nhìn hiểu lòng người. Có tương lai...
" Dao Sương, tại sao cậu có thể bình lặng mà đến căn cứ vậy? "
Diệp Cơ nhìn cô hỏi, cô lạnh nhạt
" May mắn thôi "
" Vậy... A Phong thì sao? "
" Không biết, tách ra rồi "
" Cậu bình an là tốt rồi "
Diệp Cơ mỉm cười nói, cô nhìn ra ngoài cửa. Trên chiếc xe lớn không khí trầm lặng, Đình Lan mệt mỏi dựa vào Chu Vũ, Di Anh thấy liền lo lắng
" Cậu có sao không? "
" Tớ... tớ... hộc... không sao... "
Đình Lan gương mặt nóng bừng, hơi thở cũng nóng theo. Chu Vũ đưa tay chạm vào mặt Đình Lan, nói
" Bị sốt rồi, đây là triệu chứng khi virut não chưa hoàn toàn bị loại bỏ. Đưa thuốc đây "
Di Anh hoảng hốt đưa thuốc cho Đình Lan, Diệp Cơ nhìn xuống cắn môi. Tử Khang bĩu môi nói
" Đáng đời, nhân quả báo ứng "
Di Anh nghe thấy liền trừng Tử Khang
" Mày nói gì đó "
" Không phải sao? Chị ta bỏ lại chị Dao Sương, chị ta là người xấu "
" Mày... "
" Đủ... hộc... rồi... tớ không... sao "
Đình Lan nắm tay Di Anh, lắc đầu. Tử Khang bĩu môi ngồi ngay ngắn lại. Tử Ân nhìn qua kiến chiếu hậu
" Có cần nghỉ ngơi một chút không? "
" Không... cần...! Cảm... ơn vì đã... cứu em "
Đình Lan khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790517/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.