Ánh sáng bình minh rọi lên từng tán cây, giọt sương long lanh vẫn còn động lại trên phiến lá. Ở Tiên sơn ngày thường yên tĩnh, nay lại rộn ràng người. Cô cùng Băng Tâm đứng nhìn xung quanh khán đài, người dân háo hức bàn ra nói vào. Cô nhìn qua Băng Tâm, gương mặt Băng Tâm đã trở nên khác lạ. Không còn vui vẻ gì, mà thay vào đó là bộ dạng lạnh nhạt. Cô chạm nhẹ vào vai nàng ta
" Muội ổn chứ? "
Băng Tâm nhìn qua gật nhẹ đầu, mỉm cười nhạt
" Muội không sao! Hôm qua nhờ có đan dược mà Đại trưởng lão cho nên vết thương của muội đã hoàn toàn khôi phục. Cả linh lực cũng trở lại "
Cô nheo mài, nhìn qua Nhị trưởng lão đang ngồi trên ghế cùng các trưởng lão khác. Lão đầu thấy cô nhìn mình liền gật nhẹ đầu. Cô không nói gì nhìn đến chỗ ngồi đặc biệt dành cho hoàng thượng. Chỗ ngồi đó cao hơn những người khác, cạnh các vị trưởng lão.
Cô nhìn đến Ái Linh bên kia đang được hoàng hậu dặn dò đủ điều. Nụ cười trên môi nàng ta khiến nhiều người xao xuyến. Còn hoàng thượng bên cạnh thì lạnh nhạt, cô có thể thấy được sát khí được chôn dưới đáy mắt của hoàng đế...
" Ha! Thú vị rồi đây... "
Cô vươn môi nở nụ cười, hoàng hậu bước đến cạnh cô
" Ngân Tinh! "
" Hoàng hậu có chuyện gì chỉ bảo? "
" Ta... ngươi hãy cẩn trọng "
" Đa tạ hoàng hậu quan tâm "
Cô mỉm cười nhạt, hoàng hậu thấy vậy liền không nói gì nữa. Cùng hoàng thượng rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790499/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.