Cố Từ Thần chợt nhớ đến già làng từng xuống căn phòng đó bằng một đường khác, dựa theo vị trí và góc độ thì nơi đó chắc hẳn liên thông với nhà thờ tổ. Cậu cắn môi, có chút phân vân không biết nên quay lại đó hay đi đường mà Lê Tuấn phát hiện, nếu quay về đường hầm ở nhà sàn thì quá xa so với nhà thờ tổ...
Cố Từ Thần hít sâu một hơi, quyết định chạy về hướng nhà thờ tổ. Có kinh nghiệm, lần này Cố Từ Thần lẻn vào nhanh hơn, cũng không chạm mặt bất kì người nào. Cậu đứng giữa phòng, đưa mắt nhìn xung quanh, không ngừng chạm rồi ấn các mặt tường lẫn nền nhà. Chắc chắn có một hệ thống ngầm mở ra con đường dẫn đến căn phòng đó ở đây. Thế nhưng hơn năm phút trôi qua, Cố Từ Thần vẫn không tìm được. Cậu nhíu chặt mày, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Đúng lúc này, Diệp Trà đột nhiên giật tay áo Cố Từ Thần. Đôi mắt đen láy của bé sáng lấp lánh, đè nén hưng phấn mà khẽ khàng nói:
- Anh ơi, Trà tìm được rồi!
Nói rồi, bé chỉ tay về phía một bài vị hơi khác biệt nằm ở góc phải. Không đợi Cố Từ Thần lên tiếng, Diệp Trà lon ton chạy đến, leo lên ghế, nắm bài vị ấy xoay một cái, lập tức bức tường đằng sau bàn thờ liền không tiếng động mà di chuyển. Cố Từ Thần bế bé Trà lên, khen ngợi.
- Trà Trà giỏi quá!
Diệp Trà cười khúc khích, ôm lấy cậu, cọ cọ làm nũng.
Cố Từ Thần cùng Diệp Trà nhanh chóng đi xuống bên dưới. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-uoc-nguyen-tu-vong/175720/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.