Sau bữa tiệc, Minh trở lại với đống nhiệm vụ còn dang dở của mình. Tiến vào hệ thống, Minh kick chọn nhiệm vụ thứ 3, nhiệm vụ mở ra, đập vào con mắt của Minh là dòng chữ khiến hắn như muốn lồi con mắt ra:
- Nhiệm vụ ngày: Đếm 100 con kiến
Cái WTF gì vậy, sao tự dưng lại có đếm kiến thế này. Kick chọn nhiệm vụ tuần và nhiệm vụ tháng, cũng là đếm kiến, số kiến Minh cần đếm là 1000 con với nhiệm vụ tuần và 10.000 con với nhiệm vụ tháng.
Hoàng Minh khóc không ra nước mắt nữa rồi, nhiệm vụ quá khó chơi à. Con mẹ nó, nhiệm vụ thế này mà hệ thống cũng nghĩ ra được, hắn đã muốn quỳ rồi.Chửi bới thì chửi bới hắn vẫn cứ phải vác xác đi làm nhiệm vụ.
Trong ánh nắng của buổi chiều, một thân ảnh nhỏ bé với mái tóc màu bạch kim đang ngồi bên cạnh một gốc cây, tay hắn cầm một cọng cỏ, miệng cũng ngậm một cọng cỏ lẩm nhẩm đếm: 8900; 8901; 8902; ... Bỗng “hù” 1 tiếng, hắn giật nảy mình, cọng cỏ trong miệng cũng rơi xuống. Nếu bây giờ đây ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn sẽ thấy rất buồn cười. Khuôn mặt hắn vừa tím tái vừa đỏ bừng như kiểu táo bón vậy, thực ra bây giờ hắn rất giận. Hắn muốn biết là ai hù hắn làm hắn quên mất là đã đếm đến bao nhiêu rồi.
Quay mặt lại, một khuôn mặt khả ái, đáng yêu đến cực điểm như được tạc từ ngọc ra vậy, chủ nhân của khuôn mặt này đang cười cười nhìn cậu. Vâng, đây chính là Hoàng Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tung-hoanh-di-gioi/172228/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.