Chương trước
Chương sau
Ngày mới đến, như thường lệ, vẫn lại là một ngày các nàng sống trong chờ đợi.
Dù sao thì, như Lăng Thiên đã nói, phải mất 2 đến 3 ngày thì ngọc tứ hồn mới xuất hiện. Thế nên, buồn chán thật đấy, các nàng vẫn đành phải chấp thuận nghe theo.
"Ưm, ngon quá"
"Thực sự rất ngon!"
"Thứ nước này cũng rất ngon nè!"
"..."
Nhìn đám nữ nhân gương mặt hạnh phúc thưởng thức món ăn mình làm ra, Lăng Thiên cũng vô cùng hài lòng. Không thể không nói, dù ở nơi nào, món ăn Việt vẫn là tuyệt nhất.
"Kikyo tỷ, ngươi hôm nay-?" Nhìn thấy Kikyo vừa ăn, vừa tấm tắc khen ngợi liền gây lên Izayoi cảm giác hiếu kỳ.
Chẳng phải là mọi khi, bởi vì thân thể có vấn đề, Kikyo tỷ và nàng đều không ăn cùng mọi người hay sao?
Dù sao thì, ăn hay không ăn cũng đâu có khác gì nhau?
Vẫn là chẳng thể cảm nhận được hương vị!
"Izayoi, thật ra ta-" Kikyo gương mặt ngọt ngào, nhưng nàng vừa định mới mở miệng giải thích, Lăng Thiên một bên đã liền ho khan một tiếng.
"È hèm!"
"Ah?"
Nhìn thấy tướng công của mình thần thần bí bí, Kikyo lại một lần nữa đưa mắt sang nhìn Izayoi. Ngay lập tức, nàng liền hiểu ra vấn đề.
Tướng công... Hắn định tặng món quà đó cho Izayoi nha?
Thấy Kikyo không có trả lời câu hỏi của mình, trong lòng Izayoi cũng không để tâm cho lắm.
Theo nàng nghĩ, có lẽ, Kikyo tỷ vì muốn cảm nhận không khí cùng mọi người lên miễn cưỡng ăn đi...?
Màn đêm buông xuống!
Đêm rồi, như thường lệ, Kagome, Sango, Tsubaki, Kagura và Arina đã say giấc từ lâu.
Cứ tầm chiều chiều liền bị đâm đến kiệt sức, không mệt mới là lạ.
"Kẹt"
"Tướng công!"
Nhìn thấy Lăng Thiên xuất hiện trước cửa phòng, Kikyo liền nhẹ hô một tiếng, sau đó gia hiệu hắn tới.
"Thế nào, Rin ngủ chưa?" Lăng Thiên cười thần bí, sau đó kéo Kikyo vào trong lòng mình.
Thân thể chạm vào nhau, cảm nhận thấy phía dưới hạ thể, một thứ nóng rực đã chĩa thẳng vào người mình khiến Kikyo ngượng ngùng. Nhưng là, khi nàng đến Izayoi, ham muốn lúc này liền tan biến đi phân nửa.
"Tướng công, ngươi vào đi!" Kikyo đẩy nhẹ Lăng Thiên ra, sau đó thì thào nói.
"Kikyo, lần sau ta sẽ bù cho nàng!" Lăng Thiên hôn nhẹ lên má Kikyo một cái, sau đó chui tít vào trong.
"Rầm!"
Nhìn cánh cửa phòng mình dần khép lại, trong lòng Kikyo vừa có cảm giác hụt hẫng cùng phấn khích.
Tuy đêm nay không có được cùng với Lăng Thiên, nhưng bù lại, vị tỷ muội chung chăn gối bấy lâu nay liền sẽ được hạnh phúc.
"..."
Rón rén vào trong phòng, Lăng Thiên ngay lập tức xác định được vị trí giường ngủ. Tại đó, có tận hai nữ nhân đang nằm phía trên!
Khoan đã, sao chỉ có hai?
"Tenryu ca ca, ngươi muốn làm-" Bỗng vào lúc này, một âm thanh liền vang lên bên tai hắn. Ngay lập tức, theo phản xạ, nơi phát ra âm thanh liền bị hắn dùng tay bịt lại.
Người vừa nói... là Kanna!
"Kanna, muội không ngủ sao?" Lăng Thiên nghi hoặc hỏi.
"Yêu quái bọn muội trừ phi mệt quá mới ngủ, còn không thì thức nguyên đêm cũng chả sao!" Kanna trả lời, sau đó đưa mắt về phía chiếc giường gần đó nói ra:"Ngược lại thì, Izayoi tỷ và Kikyo tỷ mới chân chính là không bao giờ ngủ!"
Ít nhất thì từ lúc muội ở cùng bọn họ tới này, muội chưa thấy bọn họ ngủ bao giờ.
Nghe được lời của Kanna, trong lòng Lăng Thiên liền cảm thấy có chút chua xót. Hóa ra, thân thể từ Uế Thổ Chuyển Sinh cũng khiến hai người các nàng không được say giấc như bao người khác nha.
"Vậy trên giường hiện tại là Rin và Izayoi đúng không?"
"Đúng vậy, Izayoi tỷ vừa kể chuyện để Rin ngủ xong!" Kanna gật đầu, nhưng tiếp sau đó, nàng giống như hiểu ra điều gì, vội vã lôi ra tấm gương trên tay mình lên rồi nói:"Để muội phong ấn, không cho Rin tỉnh giấc!"
Thấy Kanna hiểu chuyện như thế, Lăng Thiên hài lòng đưa tay xoa đầu nàng, sau đó ra hiệu để nàng ra ngoài chờ đợi cùng với Kikyo.
Rón rén, rón rén, Lăng Thiên từ từ mò tới sau lưng Izayoi, rồi nhẹ trèo lên giường nằm cạnh.
Phía bên kia, Izayoi vẫn như thường lệ nhắm mắt, nhưng nàng bởi thân thể có tật liền không chân chính ngủ. Cảm giác có thân ảnh vừa tiến tới sau lưng mình, Izayoi liền bâng quơ nói ra:"Kanna, hôm nay buồn ngủ sao?"
Không thấy Kanna trả lời, Izayoi nghĩ rằng chắc tiểu nữu này có chuyện gì đó mệt lắm liền nằm lên giường rồi ngủ luôn. Ai ngờ...
"Ah?"
"Kanna, muội làm gì thế?" Izayoi kinh ngạc thốt lên.
Từ phía sau nàng, một đôi bàn tay nhẹ đưa ra, sau đó nắm chặt ngực nàng mà nhào nặn...
"Izayoi, là ta!" Tiếng Lăng Thiên vọng ra từ phía sau.
"Là công tử?" Izayoi giật mình, sau đó gương mặt liền có chút kinh hỉ.
Công tử đây là muốn ta?
"Ahhh"
"Ưm..."
"Sướng quá công tử, ta thật nhột!"
Nghe được từng lời rên rỉ của Izayoi, Lăng Thiên liền có chút khó hiểu nói:"Nàng làm cái gì đấy?"
"Ta- Ta sợ công tử mất hứng, lên là..." Izayoi ngượng ngùng đáp.
Nàng nhớ không nhầm, công tử của nàng thường rất thích nữ nhân nói ra những lời đó khi làm chuyện ấy. Thế nên, mặc dù biết bản thân không có cảm giác gì khi công tử chạm vào người, Izayoi vẫn vô cùng biết điều mà kèn nhạc cho có giai điệu.
Một bài nhạc hay thì phải có con beat đỉnh!
"Ngốc nữu!" Lăng Thiên mím môi cười, sau đó từ từ luồn tay xuống phía dưới, thọc vào quần nàng mà mân mê túm lông đen nhánh kia.
"Ahhh"
"Sướ- Sướng lắm công tử!"
Izayoi vẫn như thế, vẫn vô cùng phối hợp rên rỉ. Nhưng là, ngay cả khi bản thân Lăng Thiên còn chưa đút vào, nàng kêu ra những lời đó quả thực có chút kỳ lạ.
Cảm giác như khi hai vợ chồng ân ái, người vợ mặc dù không cảm thấy sướng khi người chồng đút vào nhưng vẫn cố rên la để làm chồng vui vậy.
Chồng yếu sinh lý, vợ vì muốn tìm kiếm khoái lạc liền đi tìm người khác...
???
Ngay khi nghĩ tới điều đó, cơ thể Lăng Thiên liền run lên một cái. Lập tức, Thiên Sinh Nha liền bị hắn bí mật rút ra và...
"Ah?"
Đang rên rỉ, bỗng chốc Izayoi liền cảm thấy hạ thể và vùng ngực truyền tới những cảm giác kỳ lạ. Cảm giác đó, giống như có chút nhột...
"Cô- Công tử, thân thể ta giống như có chút vấn đề!" Izayoi hoảng hốt kêu lên.
Chả nhẽ, thân thể bất tử này liền sắp tới hạn sử dụng?
"Xoạt!"
Chỉ là, mặc kệ Izayoi đang lo lắng, Lăng Thiên cứ thế mà kéo tụt bộ đồ ngủ trên người nàng ra.
Bình thường, nếu như Lăng Thiên làm hành động này, nàng chắc chắn sẽ kinh hỉ cả ngày. Nhưng mà hiện tại, khi bên cạnh là Rin đang say giấc, trong khi thân thể nàng liền xảy ra chút vấn đề, Izayoi không có tâm trí nào nghĩ đến việc đó nữa.
"Suỵt!"
"Đừng nhúc nhích, nếu không Rin sẽ tỉnh giấc đấy!" Lăng Thiên đùa giỡn, sau đó cũng vạch nhẹ con c-c dưới quần của hắn ra ngoài.
"Izayoi, đưa cánh tay ra phía sau một chút... Đúng rồi, cầm lấy nó đi!" Lăng Thiên thì thầm vào tai, sau đó hắn liền để cho nàng cầm lấy con c-c của mình từ phía sau.
Vừa chạm vào con c-c của Lăng Thiên, Izayoi ngay lập tức cảm nhận thấy có thứ gì đó giống như một luồng điện chạy khắp cơ thể nàng. Gân guốc, to lớn, nóng rực,... Đó là những gì mà nàng cảm nhận được khi chạm vào thứ đó.
"Công tử lôi ra thứ đồ gì...? Khoan đã, sao ta cảm giác được?" Izayoi bỗng chốc ngạc nhiên, sau đó liền quay phắt người lại.
Trước mặt nàng, Lăng Thiên vẫn đang nằm đó. Chỉ có điều, tiểu bảo bối của Lăng Thiên liền đã thoát ra ngoài.
"Hình dạng, vị trí đó... Chả lẽ nó là?" Izayoi giống như nghĩ tới điều gì, liền trong nháy mắt đỏ bừng.
"Thế nào, kinh hỉ sao?" Lăng Thiên đùa giỡn nói.
"Công tử, ta kinh hỉ lắm!" Izayoi gật đầu, sau đó gương mặt liền buồn bã nói:"Nhưng là, thân thể ta quả thực không khiến công tử cảm thấy sướng đâu!"
"..."
Cái đệt, tiểu nữu này, vẫn là chưa phát hiện ra cơ thể mình thay đổi?
"Ài, quả nhiên muốn trị hết bệnh não cá vàng liền là phải dùng thuốc đặc trị!" Lăng Thiên mím môi, sau đó liền kéo mông vểnh của Izayoi tới, để nàng đưa tay chống vào thành giường.
Tư thế này... Thình lình liền là tư thế mà Arina thích nhất.
Doggy Style!
"Cô- Công tử, cẩn thận giường rung lắc làm Rin tỉnh giấc!" Izayoi khuyên nhủ, nhưng thực chất nàng không muốn Lăng Thiên vì suy nghĩ cho mình mà miễn cưỡng.
Dùng bảo bối của công tử đút vào bên trong nàng... Nó không khác gì khi công tử tự mình dùng tay của chính mình cả.
"Yên tâm, nàng chỉ việc tận hưởng, hi vọng cố gắng đừng rên la là được!" Lăng Thiên điều chỉnh tư thế một chút, sau đó liền đâm về phía trước.
"Công tử, ta tưởng bình thường ngươi thích nghe tiế- Ahhhhhhhhh" Đang lúc Izayoi thắc mắc, một cơn đau đớn liền từ phía sau truyền lại.
Ta- Ta bị ai đó đâm?
"Ngốc, ta bảo đừng có la lên cơ mà!" Lăng Thiên vuốt ve mái tóc dài của nàng an ủi nói.
"Huhu, đau quá!" Izayoi khóc lóc, sau đó, nàng lúc này liền chợt nhận ra có chút khác thường.
Ta... Thế mà có cảm giác?
Hồi hộp, lo lắng, Izayoi cố gắng nhịn đau đớn mà liêc xuống vùng eo của mình. Tại đó, thứ mà nàng tự ti nhất về bản thân, vết hằn của tấm thân thể bất tử này liền đã biến mất.
"Công tử, ta...?" Izayoi ngơ ngác hỏi.
"Đúng vậy, giống như Kikyo ngày hôm qua, nàng giờ đã chân chính hồi sinh rồi!" Lăng Thiên rướn người tới, sau đó vuốt ve gương mặt tràn đầy nước mắt của Izayoi.
"Ta... Ta hồi sinh rồi!" Izayoi mặc kệ Rin có tỉnh giấc hay không, nàng lúc này chỉ muốn hét lên vui sướng. Vừa định quay người ôm lấy Lăng Thiên ăn mừng thì phát hiện, cơ thể mình vào lúc này bị thứ gì đó kéo lại.
Ah, giống như ta quên phía dưới đang bị công tử...
"Cô- Công tử..." Izayoi đỏ mặt, nàng vì quá vui sướng mà đến cơn đau cũng liền quên đi mất, quên luôn cả bản thân nàng đang được kết dính với Lăng Thiên.
"Lúc nãy thấy nàng rên rỉ có vẻ chuyên nghiệp lắm, vậy giờ làm thật thì cố gắng làm cho tốt nha!" Lăng Thiên đưa tay vỗ bộp bộp vào mông Izayoi vài cái, sau đó liền nhấp hông
"Phạch Phạch Phạch"
"Ưm... Ahhhhhhhh!"
"..."
"Hả?"
"Chào buổi sáng, Izayoi tỷ tỷ và Lăng Thiên ca ca. Lăng Thiên ca ca, đêm qua ngươi ngủ lại ở đây với Rin sao?" Tỉnh giấc sau giấc ngủ, Rin vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến Lăng Thiên và Izayoi đang ôm lấy nhau bên cạnh mình.
"Ri- Rin, ngươi dậy rồi sao?" Izayoi cố gắng mở đôi mắt đầy mệt mỏi của mình ra, sau đó nở nụ cười hiền lành nói.
Bị hành hạ cả đêm, cơ thể thì nhầy nhụa đầy mùi mồ hôi và tinh dịch của công tử, nàng vừa mới chỉ chợp mắt được vài phút liền bị Rin đánh thức.
Công tử, ngươi thật quá dã mãn, thế mà khiến ra ngất đi vài lần trong lúc làm chuyện đó!
Thấy Izayoi cố gắng che đậy, không để cho Rin nhìn thấy thân thể trần chuồng của mình làm Lăng Thiên phì cười. Sau đó, hắn đưa mắt nhìn Rin âu yếm nói ra:"Rin ra ngoài chuẩn bị bữa sáng với Kanna cùng với các vị tỷ tỷ khác đi. Đêm qua Izayoi bị ốm, vẫn là để nàng ngủ thêm một chút!"
"Hiểu rồi Lăng Thiên ca ca!" Rin đưa ánh mắt lo lắng về phía gương mặt tràn đầy mồ hôi của Izayoi, sau đó liền bật dậy chạy ra ngoài tìm Kanna.
Chứng kiến Rin cuối cùng cũng rời đi, Izayoi mới thở phào một hơi, sau đó liền mới thoải mái xoay người, ôm lấy thân thể Lăng Thiên muốn tiếp tục ngủ.
"Tiểu miêu miêu, không tập rên nữa sao?" Lăng Thiên đưa tay bóp lấy bờ mông của Izayoi đùa giỡn.
"Công tử, ta thật rất mệt rồi!" Izayoi tưởng Lăng Thiên muốn làm nàng thêm lần nữa, vội vàng cầu xin rồi ngay lập tức nhắm tịt mắt lại.
Trước khi thiếp đi, trong lòng nàng liền có một điều vô cùng khó hiểu. Đêm qua, công tử cùng ta làm việc đó đến sập cả giường, mà sao Rin vẫn có thể ngủ tiếp được vậy?
Thật kỳ lạ!!!
"Cộc cộc cộc"
"Tướng công, ngươi dậy chưa?"
"Kikyo, nàng tới rồi sao? Mau tới đây để ta bù đắp, tranh thủ bữa sáng vẫn chưa có!"
"Ah?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.