Chương trước
Chương sau
Lì xì cho đám tử thi một vé tiến nhập luân hồi, ngay khi Lăng Thiên đang cười khổ vì một phút mềm lòng của bản thân thì bất chợt, tiếng hệ thống vang lên làm hắn tỉnh cả người...
【 Ting, ký chủ sử dụng Thiên Sinh nha, giải thoát cho một vạn tám ngàn bốn trăm hai mươi hai ngàn người có lẻ khỏi Minh đạo giới, khen thưởng điểm công đức + 15】
【 Điểm công đức hiện tại: 100】
【 Ting, chúc mừng ký chủ hoàn thành phụ bản nhiệm vụ Thiên Sinh Nha, khen thưởng: Thiên Sinh Nha hàng chuẩn không cần chỉnh】
"..."
"Nhiệ- Nhiệm vụ xong rồi?"
Lăng Thiên ngơ ngác một lúc, mãi cho đến khi hắn rút ra Thiên Sinh Nha cắm trên mặt đất lên, cảm nhận thấy một luồng khí tức quen thuộc mới hồi tỉnh.
Hắn... Lại chó ngáp phải ruồi?
Hồi sinh chục vạn người chết vì bị chiến tranh hay yêu quái tấn công thì không tăng điểm công đức, tùy tiện hóa thân thành thánh mẫu cứu vớt đám tử thi liền tăng mạnh 15 điểm?
Ga- Game là dễ!
"Quả nhiên các cụ nói cấm có sai, người tốt thường gặp may mắn... Hahahaha!" Lăng Thiên lớn tiếng cười sảng khoái.
"Tenryu ca ca, ngươi bị điên rồi?" Chứng kiến Lăng Thiên ngửa mặt lên trời, thỉnh thoảng nói chuyện một mình rồi cười khiến cho Rin cảm thấy lo sợ.
Chả nhẽ... ở nơi này lâu sẽ khiến người ta bị điên?
"È hèm... Chúng ta rời khỏi nơi này nào!" Lăng Thiên ho khan một tiếng, sau đó lần nữa vung lên Thiết Toái Nha, từ bên trong Minh Đạo giới mở ra lối về hiện thực!!!
"Minh Đạo Tàn Nguyệt Phá!!!"
"..."
"Tenryu, Rin, hai người không sao chứ?" Chứng kiến vòng tròn Minh Đạo lần nữa xuất hiện, cùng với đó là Lăng Thiên ôm trên tay Rin bình an trở về khiến đám nữ nhân mừng rỡ, vội vã chạy tới hỏi thăm.
Vui mừng nhất có lẽ là Arina, thấy chủ nhân mình cùng tiểu cô nương nhân loại kia xuất hiện, hòn đá trong lòng nàng mới thực sự rơi xuống.
Phù... Cứ tưởng sắp bị thất sủng rồi chớ...
Mừng rỡ là một chuyện, nhưng việc chính vẫn là phải làm. Ngay khi màn ăn mừng khóc thương kết thúc, Kagome lại một lần nữa nhảy ra chất vấn:"Nói tóm lại là, nửa viên ngọc tứ hồn còn lại đâu?"
Việc hôm nay chớ để ngày mai, nàng là người cầu toàn, đã làm việc gì là phải muốn nó hoàn thành thật nhanh.
Phải mạnh mẽ, phải cứng rắn, nếu như bản thân vì ham vui mà bỏ bê lời hứa với lão bà Kaede thì... Thật có lỗi quá!
"Yên tâm, theo ta dự đoán, chắc khoảng 2-3 ngày nữa là ngọc tứ hồn sẽ xuất hiện!" Lăng Thiên giơ ngón tay cái khẳng định một cách chắc nịch.
Đúng vậy, 2-3 ngày nữa, chắc tên Naraku đần độn đó cũng phải tốn từng ấy ngày mới có thể hấp thụ xong viên ngọc tứ hồn.
"Tướ- Tướng công, ngài còn biết xem tướng?" Sango kinh ngạc hỏi.
"Bốp!"
"Ai ui, sao đánh mông thiếp?" Sango xoa xoa mông, ánh mắt u oán hỏi.
"Dám nghi ngờ ta, có tin ta tối đến gia pháp trừng trị không hả?" Lăng Thiên trừng mắt đe dọa, chỉ tiếc là, lời đe dọa của hắn không khiến nàng e sợ, trái lại nhìn gương mặt đỏ ửng pha chút ham muốn của Sango, nó giống như còn phản tác dụng.
Ài, nữ nhân...
Thấy bản thân không làm được gì nữa, Kagome đành thở dài một hơi, sau đó liếc nhẹ sang Arina, dùng giọng nói có chút chua hỏi:"Thế còn nàng ta thì sao? Đừng bảo giờ bọn tỷ muội sẽ có thêm một người gia nhập nữa nhé?"
"Cái này..."
Lăng Thiên vẻ mặt mộng bức, sau đó mới lại nhớ ra bản thân Kagome do xuất thân từ thế giới hiện đại, tư tưởng nhất phu nhất thê đã thấm nhuần. Mặc dù bao ngày qua bản thân nàng đã chung chăn chung gối với nhiều tỷ muội khác, nhưng mà thói quen mà... thay đổi ngay lập tức vẫn chưa làm được!
Lúc sướng thì mất trí nhớ tạm thời, lúc bình thường thì lại nhớ ta...
"Thế nào? Không hoan nghênh ta?" Arina thấy có người nhắc đến mình, vội vã dí sát ngực mình vào ngực Kagome khiêu khích.
Hừ, vóc dáng ta đẹp hơn, gương mặt ta đẹp hơn,... Ngay cả bản lĩnh phục vụ chủ nhân thỏa mãn chắc chắn ta cũng hơn, ngươi tư cách gì mà ý kiến với ta?
"Ngươi- Ngươi..." Bị khiêu khích, Kagome liền giận sôi máu. Nếu không phải Kikyo bên cạnh nhanh tay cướp đi Liên Hoa cung của nàng, e rằng sẽ lại có một trận chiến nổ ra trong hậu cung rồi.
"Chậc chậc, xem ra phải tìm cơ hội để các nàng chia sẻ gánh nặng với nhau một chút. Dù sao thì, tình cảm tỷ muội gắn kết nhất vẫn là ở trên giường mà?" Lăng Thiên hí hửng nghĩ, sau đó hai tay tóm lấy hai người các nàng, vội vã bay vào nội điện.
Tối hôm sau!
Nghe lời Lăng Thiên, đoàn người liền ở lại cung điện của khuyển yêu tộc vài ngày chờ đợi. Cũng chính vì thế, Lăng Thiên liền đã nhanh chóng có cơ hội thực hiện kế hoạch của mình.
Quả nhiên, ngay khi hắn để các nàng hòa nhịp tiếng rên rỉ, tình cảm tỷ muội ngay lập tức như keo sơn...
Keo 502 cũng chắc chắc bằng!
"Arina tỷ, ta... ta không chịu được nữa!"
"Kagome, chủ nhân mạnh mẽ lắm, để ta...!"
"..."
Liếc nhìn 5 nữ nhân với cơ thể trần chuồng nằm ôm ấp nhau mà ngủ trong phòng, Lăng Thiên nhếch môi cười một tiếng, sau đó xoa nhẹ về phía tiểu đệ đệ của mình.
"Amazing good job!"
"Xoạt!"
Đang trong lúc hắn ngắm cảnh, bỗng vào lúc này, một tiếng bước chân từ từ vang lên phía sau.
"Kikyo, có chuyện gì sao?" Lăng Thiên không cần nhìn cũng biết là ai, liền mở miệng hỏi.
Kikyo đi tới sau lưng hắn, nàng trầm ngâm một chút, sau đó nhẹ ngồi xuống bên cạnh mở miệng:"Rin gặp ác mộng một chút, thế nên Izayoi giờ đang bồi nàng cùng ngủ!"
Nói tới đây, nàng liền có chút xót xa.
Tấm thân thể này, ngoại trừ việc có lợi thế là bất tử cùng nguồn linh lực vô hạn ra, mọi thứ khác còn lại nàng đều vô cùng chán ghét.
Không thể cảm nhận nắng mưa, không thể cùng với mọi người tận hưởng bữa ăn mỗi ngày, không thể chân chính ngủ một cách đúng nghĩa... Không thể... cùng với hắn!
Cảm nhận lấy cơ thể Kikyo run rẩy, Lăng Thiên liền nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực, sau đó dùng tay nhẹ vuốt tấm lưng kia an ủi.
"Tenryu, ta có chuyện muốn hỏi?" Nằm trong ngực Lăng Thiên, Kikyo không có vùng vẫy ra ngoài mà nàng chỉ im lặng tận hưởng lấy nó, sau đó mở miệng hỏi.
"Nói đi, ta nghe!"
"Lần đầu gặp mặt, khi ta hỏi ngươi muốn gì từ ta, ngươi đã trả lời gì ngươi còn nhớ không?" Kikyo bình tĩnh nói.
"Ta muốn thân thể nàng... Là câu đó phải không?" Lăng Thiên nhẹ cười đáp.
"Đúng... Là câu đó!" Kikyo nhẹ gật đầu, sau đó giọng nói nàng dần trở lên nghẹn ngào, cuối cùng suýt chút nữa là hét lên nói ra:"Vậy- Vậy tại sao, đến bây giờ... Ngươi vẫn chưa có đụng vào ta...
... Chả nhẽ, tấm thân thể này... kinh tởm lắm sao?"
Nói tới đây, không hiểu vì sao, thân thể bất tử của Kikyo lần đầu tiền có chút lỗ hổng. Nước mắt xuất hiện... Nàng khóc!
Khóc... Nhớ tới từ này, Kikyo cũng liền nhớ tới lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mà nàng làm điều đó.
Lần đầu tiên, có lẽ ai cũng sẽ là khi bản thân vừa được cha mẹ sinh ra trên thế giới này. Còn lần cuối, là khi nàng trở thành một pháp sư và hiểu ra sự tàn khốc của thế giới này.
Người và yêu quái... Trách nhiệm của nàng là bảo vệ ngọc tứ hồn. Thế nên, nàng vĩnh viễn không được khóc, kể cả khi bản thân đã từng bị người mà mình thương yêu nhất phản bội.
Trở thành pháp sư cường hãn nhất với ý niệm tuyệt đối, và phần còn lại là lịch sử!
Nhưng mà tại sao... Tại sao giờ đây, nàng lại khóc lần nữa?
Vì sao khóc? Hà cớ gì lại khóc? Đáng nhẽ với tấm thân thể bất tử này, khóc... có lẽ là điều không bao giờ có thể xảy ra được chứ?
"Kikyo, ta..." Lăng Thiên tự trách mình, hắn đã không hiểu tâm ý nàng suốt thời gian qua.
Đối với Kikyo, có đôi khi sự ôm ấp hay quấy rối từ Lăng Thiên lên cơ thể nàng cũng là niềm vui sướng đối với nàng. Bởi lẽ, những lúc như thế, nàng hiểu bản thân vẫn còn được người khác đối xử một cách chân chính như những người bình thường đang còn sống.
Nhưng... Lăng Thiên không làm như thế, một phần là bởi vì hắn trân trọng cảm xúc của nàng, hắn không muốn ép buộc hay làm những gì mà bản thân nàng không muốn. Và hơn cả một phần khác, hắn muốn khi nhục thể của nàng được chân chính hồi sinh, tâm trí nàng mở ra rồi chân chính tiếp nhận hắn.
Bởi nàng quá thánh thiện, thế nên ta muốn vấy bẩn nàng!!!
"Nói đi, tại sao đối xử với ta-" Kikyo òa khóc, nhưng khi nàng đang định tiếp tục chất vấn, bờ môi của nàng vào lúc này liền bị khóa chặt lại.
"Ưm?"
Ngạc nhiên, kinh hỉ,... Kikyo sững sờ trong chốc lát, sau đó ôm chầm lấy cổ Lăng Thiên, điên cuồng mà hôn lấy hắn.
Hai lầu lưỡi cứ thế quấn chặt lại với nhau... Không biết qua bao lâu, Kikyo mới chủ động rời khỏi, khuôn mặt có chút buồn rầu nhìn Lăng Thiên nói ra:"Xin- Xin lỗi!"
"Vì sao xin lỗi ta?" Lăng Thiên mỉm cười hỏi.
"Ta... Tấm thân thể này... Không có nước bọt!" Kikyo cúi đầu lí nhí nói.
Rõ ràng là, bản thân vào lúc này được có cơ hội cùng với Lăng Thiên thân mật. Thế mà không hiểu vì sao, nước mắt rơi được mà nước bọt thì không.
Nụ hôn đó... Nàng vẫn chưa cảm thấy gì!
"Hahaha!" Lăng Thiên cười một tiếng, sau đó khuôn mặt hắn dần trở lên nghiêm túc, nhìn Kikyo hỏi:"Kikyo, ta có chuyện muốn nói với nàng!"
"Chuyệ- Chuyện gì?" Kikyo hiện tại như một thiếu nữ hoài xuân, e thẹn hỏi.
Trong đầu nàng lúc này, mặc nhiên toàn là hình ảnh của Lăng Thiên. Mặc kệ hắn làm gì, đã đi tới bước này, nàng... cam nguyện thôi!
"Ta muốn nói là..." Lăng Thiên ngừng lại một chút, đợi đến khi Kikyo dần lấy lại bình tĩnh, hiểu rằng hắn có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với nàng thì hắn mới tiếp tục mở miệng.
"Nếu như... Nếu như hồi đó, người phục kích nàng không phải là Inuyasha thì sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.