Chứng khiến cha và đệ đệ đội mồ sống lại, trên đầu còn không có vết tích bị cắt khiến cho Sango sững sờ.
Nàng nước mắt tuôn dài trên má, giọng nói nghẹn ngào:"Ch-Cha, Kohaku, hai người..."
"Sa-Sango, con cũng chết rồi sao?" Mở mắt, chứng kiến nữ nhi mình trước mặt, cha của Sango gương mặt cũng ngấn lệ.
Vốn tưởng có thể thoát thân... Ài!
"Không, cha, chúng ta không chết, hai người sống lại rồi!" Sango òa khóc, sau đó lao vào ôm chầm lấy cha và đệ đệ mình.
Nàng không muốn rời xa họ, không muốn dù chỉ một lần nào nữa!
"..."
"Ta xin dùng tất cả lòng thành kính tạ ơn và thay mặt Sango xin lỗi ngài!!" Người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, là cha của Sango đấm hai tay xuống sàn, sau đó cúi đầu tạ lỗi.
Lăng Thiên liếc mắt nhìn hắn, mặt mũi không có nhiều cảm xúc lắm, chỉ nhẹ "ừm" một cái.
Thấy Lăng Thiên lãnh đạm, cha của Sango có chút ngượng ngùng.
Mất một buổi giải thích, hắn mới hiểu ra tất cả mọi chuyện. Vị ân nhân này không những không quan tâm hiềm khích, hay nói chính xác hơn là hiểu nhầm lần trước mà vẫn ra tay cứu giúp, quả thực tâm địa bồ tát!
"Thật tốt quá!" Kagome một bên, chứng kiến người một nhà đoàn tụ cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Quả nhiên gia đình ở bên nhau mới là tuyệt vời nhất... Ah khoan đã, giống như ta có vẻ quên điều gì?
Kagome suy nghĩ một chút, sau đó gương mặt liền đỏ bừng, nhìn Lăng Thiên ngượng ngùng nói:"Te-Tenryu, ta có việc đi nghỉ sớm!" Nói xong, nàng không chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602345/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.