Nhìn thấy viên ngọc tứ hồn trong phút chốc bị cắp mất, lão bà Kaede mặt biến sắc, vội vàng nhìn Kagome la lớn:"Mau mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy-"
"Xẹt"
Nhưng mà chưa đợi nàng kịp nói xong, một tia kiếm khí đã bay tới, chém tách Thi Vũ Điểu làm đôi.
"Te-Tenryu?" Kagome cùng Kaede mặt ngạc nhiên, quay về phía Lăng Thiên nhìn lại.
Tại đó, Lăng Thiên lúc này trên tay cầm một thanh kiếm, hay nói chính xác hơn là một đại đao. Hắn ngửa mặt lên trời, nhìn về phía thi vũ điểu thì thầm:"Không ra "Phong Thương", Thiết Toái Nha cũng bén lắm!"
"Vù vù vù"
"Chíu chíu"
Vào khoảnh khắc Thi Vũ điểu bị Lăng Thiên chẻ làm đôi, một tia quang mang từ trong người nó liền bộc phát.
Ánh sáng lóe lên rực rỡ, sau đó... một nửa rơi xuống đất, một nửa liền bay về phía chân trời.
Chứng kiến tia ánh sáng bị tách làm hai, lão bà Kaede ngay lập tức nghĩ tới điều gì đó, giọng nói liền run rẩy:"Xong!"
Quả nhiên, khi Lăng Thiên cùng Kagome chạy tới phía dưới xác Thi Vũ điểu, ngọc tứ hồn trước đó còn nguyên vẹn nay đã chỉ còn một nửa.
"Tenryu, ngươi quá mạnh tay rồi!" Kagome vội mau chóng đưa tay bắt lấy một nửa viên ngọc, sau đó nhìn Lăng Thiên đầy trách cứ.
Vốn tưởng rằng có thể an an ổn ổn du lịch thế giới này, viên ngọc tứ hồn thì nhét vào nhẫn chứa đồ là xong, ai ngờ...
"Xin lỗi, ta không biết ngọc tứ hồn lại dễ vỡ như vậy!" Lăng Thiên cười lớn, nhưng nhìn gương mặt hắn không có vẻ gì là hối lỗi cho lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602338/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.