Chương trước
Chương sau
-"Uy, dậy đi, trời sáng rồi!" Lăng Thiên xua tay đùa giỡn nói.
"Ah?"
Lúc này, Đan Thần và Tào Dĩnh mới bừng tỉnh, nhìn Lăng Thiên tràn đầy khiếp sợ.
-"Lăn-Lăng Thiên, ngươi là vị Dược thánh đó?" Tào Dĩnh kinh hô.
-"Vô lễ, sao ngươi dám gọi thẳng tên của đại nhân!" Huyền Không Tử nộ hống, nhìn Tào Dĩnh tràn đầy trách móc.
Tào Dĩnh bị sư phụ nạt, biết rằng bản thân thất thố liền đỏ bừng mặt, cúi đầu e thẹn nói:"Xi-Xin lỗi, ta..."
-"Lăng- Dược thánh đại nhân, ngài thực sự là...?" Đan Thần há hốc miệng, lắp bắp hỏi.
Lăng Thiên nhìn Đan Thần mỉm cười, hắn đưa một tay xoa đầu Đan Thần khiến nàng đỏ mặt, sau đó đưa cho nàng tiểu bạch long rồi từ tốn nói ra:"Nhận lấy, nó thuộc về muội!"
Cảm nhận thấy bàn tay ấm áp quen thuộc, Đan Thần liền nở nụ cười, nụ cười nàng tràn đầy hạnh phúc.
【Ting, phát hiện hợp cách nhân vật, mở ra chế độ sư đồ】
Bất chợt, tiếng hệ thống vang lên làm Lăng Thiên nghi hoặc.
Ân, hệ thống sư đồ? Có ý tứ gì?
【 Đan Thần một lòng truy cầu đan đạo, rất thích hợp làm ký chủ đệ tử】
【 Nếu như ký chủ thu nàng làm đệ tử, hệ thống sẽ ban bố nhiệm vụ】
"..."
Nhìn vào thông báo, Lăng Thiên chợt im lặng, hệ thống đây rõ ràng là đào hố cho hắn chui xuống có được không?
Đệ tử cái gì chứ? Chả phải trước đây hắn cũng thường xuyên thu đồ đệ hay sao? Mặc dù hầu như các đệ tử của hắn đều trèo lên giường hắn hết rồi...
Nhưng mà, dù sao thì quả thực, ở bên cạnh Đan Thần khiến Lăng Thiên có cảm giác giống như một vị muội muội nhà bên vậy, không có giống với tình yêu nam nữ. Coi như có là vì phần thưởng của hệ thống đi chăng nữa, hắn cũng không dự định biến Đan Thần thành nữ nhân của mình.
Thu nàng làm đệ tử cũng chẳng sao, dù gì thì bên cạnh hắn vẫn còn một người hắn coi là muội muội đối đãi mà không phải nữ nhân của mình, đó là Thanh Lân.
-"Đan Thần, muội có muốn làm đệ tử của ta không?" Lăng Thiên nhìn Đan Thần tràn đầy âu yếm.
"Cái gì?"
Mọi người xung quanh lên tiếng kinh hô, trong khi đó người trong cuộc là Đan Thần cũng không giấu được cảm xúc, nàng bụm mặt suýt khóc, giọng nói nghẹn ngào:"Thậ-Thật sao?"
Nhận được cái gật đầu của Lăng Thiên, Đan Thần liền mừng rỡ, nước mắt kìm nén nãy giờ cũng tuôn ra.
Nàng tiến tới ôm chầm lấy hắn, giọng nói ngập ngừng:"Sư-Sư phụ!"
Bái một vị Dược thánh làm vi sư quả thực chính là ước mộng của nàng, nhưng trên thực tế, chính bởi vì người đó là Lăng Thiên nên cảm xúc của nàng mới mãnh liệt như vậy.
Nếu không có hắn, nàng khẳng định không có ngày hôm nay...
-"Ch- Đại nhân, ngài xem tiểu nữ Tào Dĩnh có phù hợp với tiêu chuẩn làm đệ tử của ngài hay không?" Lúc này, Huyền Không Tử cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng tiến tới bên cạnh Lăng Thiên chào hàng.
Nghe thấy sư phụ đang giới thiệu mình cho Lăng Thiên, tim Tào Dĩnh cũng không hiểu sao đập thình thịch.
Lăng Thiên ánh mắt trầm ngâm nhìn Huyền Không Tử khiến hắn run sợ, sau đó Lăng Thiên lại quay qua nhìn Tào Dĩnh, đùa giỡn nói ra:"Nàng giống như không có thích ta thì phải?"
Ah? Cái quỷ gì?
Nghe lời nói của Lăng Thiên, Huyền Không Tử có chút sửng sốt, sau đó quay sang nhìn Tào Dĩnh tràn đầy kinh hãi.
Ngươi... Ngươi vậy mà ghét bỏ vị dược thánh này?
Nhìn thấy sư phụ mình cả người run rẩy, biết rằng lão nhân gia người ta đang cực kỳ giận dữ, Tào Dĩnh liền mau chóng tiến tới thanh minh:"Sư phụ, ta tuyệt đối không có!"
Tào Dĩnh một bên ra sức thanh minh với sư phụ mình, một bên vừa ngẩng đầu chú ý tới thần sắc của Lăng Thiên, thấy hắn cứ đang trầm ngâm nhìn nàng khiến Tào Dĩnh có chút đỏ bừng mặt.
Quá khứ ùa về, nàng nhớ tới bản thân tao ngộ nguy hiểm rồi được Lăng Thiên cứu, nhớ tới bản thân từng nói Lăng Thiên muốn có được nàng thì phải đánh bại nàng trong luyện đan, nhớ tới lời thề với thiên đạo khi nàng không tin Dược thánh đại nhân là một vị tuổi trẻ nam nhân.
Khi đó, giống như bản thân có chút... sai?
Ài, cái này gọi là nghiệp quật sao?
Không, vẫn còn thời gian sửa chữa!
-"Dược thánh đại nhân, tiểu nữ đâu có ghét bỏ gì ngài đâu. Mà lại, thiên phú của ta cũng rất tốt, không có thua kém Đan Thần muội là bao nhiêu!" Tào Dĩnh giọng nói mềm mỏng, sau đó tiến tới bắt lấy tay của Lăng Thiên ép vào ngực mình.
Cảm nhận thấy từ đôi bàn tay truyền đến cảm giác co giãn, Lăng Thiên nhếch miệng cười nói:"Giống như là vậy, thiên phú của nàng quả thực rất to và tròn!"
Nhìn thấy một bộ mặt tà mị của Lăng Thiên, Tào Dĩnh biết bản thân đã thành công đi đúng hướng, vội vã tiến công tiếp:"Vậy thì, đại nhân có tính tối nay, ta biểu hiện chút thiên phú của mình cho ngài xem không?"
Nói tới đây, Tào Dĩnh liền khoanh tay trước ngực, khiến cho bầu vú của nàng được đẩy lên cao, làm cho cơ thể mình trở lên cực kỳ phong vận và quyến rũ.
-"Hừ, tiểu hồ ly!" Bên cạnh, nhìn thấy chủ nhân mình bị Tào Dĩnh quyến rũ, Huyền Y có chút không vui, vội vã tiến tới chắn giữa Lăng Thiên và Tào Dĩnh, sau đó cau mày nói ra:"Tào Dĩnh, ngươi không có đạt được quán quân, sao dám nói thiên phú mình không thua gì Đan Thần?"
Đang trong lúc kế hoạch sắp thành công lại bị Huyền Y chặn một bước, Tào Dĩnh có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, sau đó giọng nói đầy căm tức:"Huyền Y phó hội trưởng, ta kính ngươi một tiếng tiền bối, nhưng ngươi cũng không có quyền gì trong việc để Dược thánh đại nhân quyết định sẽ thu ai làm đệ tử đi?"
Đừng tưởng ngươi là thần tượng của ta từ hồi nhỏ mà có thể lên mặt. Cơ hội vừa để ta báo đáp ơn cứu mạng, vừa có thể ở bên cạnh một vị Dược Thánh tài hoa, ta không muốn vụt mất đâu!
-"Ta-" Huyền Y mở miệng, nhưng lời nói liền cũng dừng lại.
Đúng vậy, nàng lấy thân phận gì để lên mặt đây, cuối cùng bản thân cũng chỉ là nô tỳ của Lăng Thiên mà thôi!
Nhìn thấy gương mặt có chút đượm buồn của Huyền Y, Lăng Thiên nào có không hiểu. Hắn mau chóng đưa tay ôm lấy Huyền Y vào lòng, sau đó mỉm cười nói ra:"Nàng là nữ nhân của ta!"
"CÁI-CÁI GÌ????????"
Lần này, người trong đại sảnh thực sự kinh ngạc, nhưng tiếng kinh hô vẫn chủ yếu đến từ hai người Đan Thần và Tào Dĩnh.
Thật không nghĩ tới, phó hội trưởng đan tháp là danh hoa đã có chủ.
-"Xi-Xin lỗi sư nương, là ta thất thố!" Tào Dĩnh có chút e thẹn nói ra, xưng hô của nàng cũng liền sửa đổi, cứ như đã là đệ tử của Lăng Thiên rồi.
Nghe thấy chủ nhân nói bản thân là nữ nhân của ngài, đôi mắt Huyền Y mở lớn, gương mặt nàng chợt tràn đầy mừng rỡ, nhìn Lăng Thiên ngơ ngác nói ra":Đa-Đại nhân, thực sự-"
-"Nào, từng đấy tuổi rồi còn khóc gì nữa!" Lăng Thiên đưa nhẹ ngón tay, lau đi giọt nước mắt lăn trên khóe mi của Huyền Y.
Nếu như người quen hắn từ lâu đều biết, dù cho đối phương có là kỹ nữ vạn người cưỡi, có là nhân thê hay tình nô đi chăng nữa, chỉ cần ở bên hắn, cùng với hắn một lòng một dạ, thì cái mác nữ nhân này sẽ tự khắc có, không cần thiết phải cố gắng làm gì.
-"Đại nhân, thiếp yêu ngài!" Huyền Y bất kể trên đại sảnh còn có vô số người nhìn vào, liền nhảy phắt lên người Lăng Thiên, hai tay vòng sau cổ hắn rồi trao cho hắn một nụ hôn cuồng nhiệt.
Lăng Thiên cũng chẳng sợ sệt gì, dù sao ở đây ngoại trừ hai tiểu nữu kia, thì đám lão già bao quát Huyền Không Tử cũng đã là thuộc hạ của hắn.
Ngươi dám ý kiến? Có tin ta tại chỗ dâm bạo lão bà của ngươi khiến nàng trở thành người không thể sống thiếu c-c của ta mà ngươi vẫn phải mỉm cười vui vẻ không?
Đan Thần nhìn thấy Lăng Thiên cùng Huyền Y hôn nhau liền đỏ bừng mặt, nàng rất thức thời liền mau chóng lui ra ngoài đại sảnh. Sau khi ra ngoài, giọng cũng thủ thỉ nói ra:"Không nghĩ tới sư phụ lại số đào hoa thế này..."
Còn về phía Tào Dĩnh, nàng không biết Lăng Thiên đã chấp thuận bản thân hay chưa, nhưng thấy hắn và Huyền Y phó hội trưởng cứ thế hôn nhau mà vẫn chưa ngừng, cuối cùng gương mặt nàng cũng không đủ dày, chỉ dám ra hiệu cho Lăng Thiên tối mai sẽ qua bái phỏng hắn.
"Được rồi, yên tâm!" Lăng Thiên sử dụng đôi tay ra dấu Tào Dĩnh khiến nàng thối lui, sau đó ánh mắt hắn cũng đảo qua đám người Huyền Không Tử.
-"Đại nhân và Phu nhân phải làm chút việc, các ngươi mau chóng rời đi!" Huyền Không Tử ra lệnh, sau đó chỉ thấy "phốc phốc" vài tiếng, toàn bộ người trong đại sảnh cũng liền biến mất không thấy tăm hơi.
"Ah... đại nhân, thiếp không chịu nổi nữa rồi!" Huyền Y buông bờ môi Lăng Thiên ra, sau đó thở hổn hển, chân nàng lúc này cũng đã đứng không vững.
Lăng Thiên nở nụ cười đầy dâm đãng, hắn cứ thế tại chỗ mà đè Huyền Y xuống, sau đó...
"Ahhh, sướng, sướng quá, chơi thiếp mạnh nữa lên"
"Ưm, đại nhân, ngài đút nhầm lỗ?"
"Ahhhh"
"..."
【 Ting, ký chủ thu Đan Thần làm đệ tử, hệ thống nhiệm vụ sư đồ xuất hiện】
【 Niệm vụ sư đồ:" Đan Thần uy danh"】
【Nhiệm vụ mô tả:" Đan Thần hay Đan thần, cuối cùng thì cái tên này dù là biệt hiệu đi chăng nữa cũng phải vang vọng Đấu Khí đại lục. Xin mời ký chủ bồi dưỡng nàng trở thành một tên Đế phẩm luyện dược sư!】
【Nhiệm vụ phần thưởng: Hộp quà thần bí!】
Vừa ôm Huyền Y, vừa kiểm tra hệ thống nhiệm vụ thông báo, Lăng Thiên có chút suy tư.
Việc bồi dưỡng Đan Thần trở thành Đế phẩm luyện dược sư không khó, nhưng cái chính là cần thời gian, mà thứ này hắn cũng vừa vặn có.
Nhiệm vụ này hắn cam đoan có thể hoàn thành một cách dễ dàng, nhưng vấn đề chính khiến hắn suy tư lại không nằm ở Đan Thần có trở thành Đế Phẩm luyện dược sư hay không mà là việc phần thưởng từ hệ thống.
Hộp quà thần bí? Nghe cái tên đã không muốn mở rồi.
Nên nhớ rằng hắn rất xui trong trò đỏ đen. Lần trước cũng hình như cũng là cái hộp thần bí này, sau đó hắn mở được cái gì?
Desert Eagle!
Ngoài việc viên đạn là vô hạn ra thì nếu như không có đấu khí hay dị hỏa bao bọc viên đạn, quả thực uy lực chính là cay gà, dùng để diệt sát Đấu Giả cấp bậc trở xuống thì còn tạm được.
"Ài, thôi thì trước khi mở nên vái lạy ông bà tổ tiên trước vậy!" Lăng Thiên thở dài, sau đó đứng lên mặc lại quần áo.
Hắn phải sửa sang lại một chút, bởi từ mai sẽ có một vị đệ tử ở bên cạnh suốt ngày để học tập và một vị không biết có là đệ tử hay không, bởi nàng vẫn phải qua một khóa kiểm tra "thiên phú" đây này...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.