Từ bên cạnh Lăng Thiên, một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người bước ra từ cánh cửa ánh sáng.
Nàng nhìn thấy Lăng Thiên, ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ, miệng gọi to:"Lăng Thiên ca ca!"
-"Huân Nhi, muội tới rồi?" Lăng Thiên cười một tiếng, sau đó đưa tay ra vuốt ve đầu Huân Nhi... Mặc dù dưới hông hắn, con c-c vẫn còn đang cắm trong l-n Hổ Gia.
Dường như đã quen với mấy hình ảnh đó, Huân Nhi vui sướng nhắm mắt, sau đó nhìn sang bên cạnh thấy Nạp Lan Yên Nhiên và Hổ Gia thì cười một tiếng:"Yên Nhiên tỷ, Hổ Gia tỷ, hai người xong việc chưa?"
"Ah... Huâ-Huân Nhi... Chờ... Ưm ta một chút" Hổ Gia dâm đãng trả lời.
Nằm gục bên dưới, chứng kiến nữ thần trong lòng xuất hiện, Tiêu Viêm suýt chút nữa cảm động đến chết.
Nàng xuất hiện đúng lúc ta nhớ về nàng, chả nhẽ định mệnh bất quá chỉ là như thế...?
Nhưng rồi, từ việc đối thoại xem ra, Tiêu Viêm nhanh chóng tâm lạnh xuống. Huân Nhi... Nàng thế mà biết tên nam nhân này, lại còn biết cả con kỹ nữ Hổ Gia kia?
-"Huân Nhi!!!" Tiêu Viêm la lớn.
Lúc này, Huân Nhi mới chú ý tới một bên đang nằm không khác gì một con chó chết Tiêu Viêm, ánh mắt nàng bình tĩnh, nhìn hắn nói ra:"Tiêu Viêm, đã lâu không gặp!"
Tiêu-Tiêu Viêm? Chữ ca ca đâu mất rồi? Mà sao giọng nói của nàng lại lạnh đến thế?
Quên đi, miễn là nàng còn nhận ra ta là được!
Tiêu Viêm mừng rỡ, vội vàng nhìn Huân Nhi nói:"Huân Nhi, mau mau giúp ta, ta sắp chết rồi!"
Huân Nhi ánh mắt đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602301/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.