Chương trước
Chương sau
*Rón rén
Huân Nhi chậm rãi bước vào phòng, nhìn thấy trên giường, Lăng Thiên vẫn đang nhắm mắt an giấc khiến nàng thờ phào một hơi.
"Cũng may ẩn thân pháp của Cổ tộc vẫn còn hữu hiệu!" Huân Nhi vui mừng nghĩ.
Nàng biết hắn là Đấu tôn, muốn che giấu thân hình tiến nhập phòng thực sự rất khó, nhưng dù gì thì đấu kỹ này cũng xuất từ Cổ gia, tác dụng vẫn hẳn phải có chứ hả?
Đi tới gần Lăng Thiên, nhìn thấy hắn ăn mặc trần chuồng, con c-c thì đang thượng thiên khiến Huân Nhi tí hét lên một tiếng, nhưng nhớ tới bản thân đang bí mật nên cố cưỡng ép dừng lại.
Người này... Người này sao có thể-?
Huân Nhi đỏ bừng mặt, không nghĩ tới Lăng Thiên không mặc gì đi ngủ, nhất là thứ đó... Thứ đó thỉnh thoảng giật giật khiến nàng không rời mắt khỏi đó được.
-"Nguyệt nhi, là nàng sao?" Đúng vào lúc này, giọng nói của Lăng Thiên vang lên.
Giật mình, tưởng bản thân bị phát hiện, Huân Nhi mau chóng nhìn lại, phát hiện Lăng Thiên vẫn nhắm mắt.
"Hắn-Hắn tưởng ta là Hàn Nguyệt tỷ?" Huân Nhi kinh hô nghĩ.
Lăng Thiên vẫn nằm đó nhắm mắt, nhưng tay hắn bất ngờ vào lúc này vươn ra, kéo Huân Nhi vào bên cạnh mình, sau đó thì thào nói:"Ta nói đêm nay đừng có làm phiền ta rồi mà, muốn thì cũng phải chờ ngày mai chứ!"
Nói xong, hắn đưa tay vòng qua eo Huân Nhi, đặt tay lên bầu vú tròn trịa của nàng rồi bóp nhẹ.
"Ưm"
Huân Nhi bị Lăng Thiên chạm vào cơ thể liền rên nhẹ một tiếng ngượng ngùng, đây có lẽ là lần đầu tiên nàng gần gũi với nam nhân như vậy.
Mặc dù thân thiết với Tiêu Viêm từ nhỏ, nhưng nếu hắn có dám tự tiện chạm vào tay mình cũng sẽ khiến Huân Nhi không vui, đừng nói tới bị người khác chạm vào ngực.
Trên giường, Lăng Thiên thì trần chuồng mà ngủ, trong khi nàng nép nhẹ bên người... Hình ảnh này, nếu như có người nào vào bắt gặp, cho dù nàng có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch hết.
"Huân Nhi, bình tĩnh nào, đến bước này rồi thì không còn đường lùi nữa!" Huân Nhi tự trấn an mình, sau đó cố nhái giọng Hàn Nguyệt thủ thỉ:"Thi-Thiên ca, là thiếp!"
-"Ừm? Sao vẫn mặc quần áo trên người thế này? Mau mau cởi rồi làm ướt nó trước đi đã!" Lăng Thiên trầm giọng nói nhẹ, sau đó vẫn tiếp tục ngáy.
Thấy đã qua cửa, Huân Nhi vươn người tránh thoát khỏi tay Lăng Thiên. Nàng trầm ngâm một lúc, sau đó giống như quyết tâm điều gì, cắn răng một tiếng rồi nhẹ nhàng thoát lớp y phục trên người ra.
Đưa tay lên cổ, cởi từng chiếc khuy nhỏ, lột xuống bộ váy lam sắc mỏng rồi tiện tay ném xuống giường. Vào lúc này, trên người Huân Nhi chỉ còn độc một bộ nội y mỏng màu trắng.
Huân Nhi đỏ mặt, nàng phân vân có nên tiếp tục thoát hết không, nhưng cuối cùng vẫn là làm. Từ từ, nội khố cùng chiếc yếm trên người Huân Nhi cũng từ từ rơi xuống đất.
Nàng ngồi bên giường cạnh Lăng Thiên, một tay đặt xuống giường, một tay thì đặt lên ngực cố che đi cặp vú mềm mại của mình.
Thân hình đầy đặn quyến rũ, khí tức mỹ nhân bẩm sinh của Huân Nhi có thể miểu sát vô số người. Mái tóc xanh dài tự do xõa xuống dưới, gương mặt trái xoan pha chút đỏ ửng của sự ngại ngùng, trái ngược với vòng eo thon thả là bầu vú đầy đặn, mềm mại.
Huân Nhi hiện tại vẫn chưa phải thành thục nhất, nhưng như thế cũng có thể gọi nàng lại một tiểu vưu vật trời ban rồi!
Nàng bò tới hạ thân của Lăng Thiên, cặp mông vểnh thì quay người về phía đầu hắn sau đó nhìn chằm chằm vào thứ đang thượng thiên kia.
"Nó... Có phải nó vừa mới to lên không?" Huân Nhi kinh hãi nghĩ.
Nàng không biết, đằng sau nàng vào lúc này, Lăng Thiên đang mở ti hí mắt, nhìn chằm chằm vào nơi thiên môn kia.
Tiểu nữu này lại muốn 69 sao?
Từ lâu hắn đã dự đoán được, Huân Nhi vào đêm nay sẽ có hành động gì đó nên bảo Hàn Nguyệt nói với mọi người, nhưng không nghĩ tới rằng đêm nay Huân Nhi lại muốn cùng hắn báo ân.
Trước mặt Lăng Thiên, Huân Nhi với tư thế chổng mông về phía hắn đã phô hết toàn bộ những gì vốn có của nàng. Lỗ đít nhỏ nhắn, chiếc l-n hồng hào thơm ngát, thỉnh thoảng còn mở ra mở vào, nhấp nhô trông vô cùng bắt mắt.
Lăng Thiên cố cưỡng ép bản thân không rướn đầu tới húp sò hay dùng tay chọc ngoáy, hắn vẫn tiếp tục nhắm mất, giả vờ thờ ơ nói:"Thế nào? Chưa có làm xong sao?"
Bị Lăng Thiên thúc dục, Huân Nhi theo bản năng giống như sợ bị hắn phát hiện rằng bản thân đang giả mạo Hàn Nguyệt vậy nên nhanh chóng nói ra:"Vâ-Vâng, thiếp biết rồi!"
Nhìn con c-c Lăng Thiên chỉ cách gương mặt mình vài cm, Huân Nhi liền nhớ tới mấy đêm nàng lén theo dõi Lăng Thiên cùng với Hàn Nguyệt làm.
Nàng từ từ vươn đầu tới, nhỏ dãi của mình xuống con c-c của Lăng Thiên cho nó ẩm ướt, sau đó đưa ngón tay, nhẹ vén tóc mai lên tai rồi mới bắt đầu dùng miệng lấp đầy.
"Chụt"
"Ọp ọp"
Huân Nhi học hỏi rất nhanh, chỉ từ việc xem Hàn Nguyệt đã có thể có được bảy phần tay nghề của nàng. Nàng dùng lưỡi mân mê đầu khấc, sau đó lại liếm láp những chiếc gân nổi đầy trên thân con c-c của Lăng Thiên.
Mất một lúc, cảm giac tới đầu khấc của con c-c Lăng Thiên đang phình ra và đỏ chót, Huân Nhi liền nhanh chóng cúi đầu xuống, nhét thật sâu nó vào trong cổ họng mình.
"Phụt phụt"
"Ọc!!"
Tinh dịch phun ra, bắn thẳng vào trong cổ họng nàng khiến Huân Nhi suýt chút nữa nghẹn. Nàng vươn đầu dậy, mau chóng dùng tay đặt trước miệng đề phòng nó rơi ra ngoài sau đó mới từ từ nuốt xuống.
"Ưm... Ực"
Nuốt xong tinh dịch của Lăng Thiên, ánh mắt Huân Nhi có chút mê ly. Thực chất nàng không có biết có nên nuốt thứ này hay không nhưng thấy Hàn Nguyệt tỷ toàn làm thế nên Huân Nhi cũng bắt chước theo.
"Vị cũng không tệ như ta tưởng tượng!" Huân Nhi đỏ mặt nghĩ.
Lúc này, sự kích thích đã lên tới cực điểm, Huân Nhi nhìn đắm đuối về phía con c-c của Lăng Thiên. Nàng xoay người lại, từ từ rướn hông lên...
Nhìn về phía cô bé của mình, sau đó lại đánh giá con c-c của Lăng Thiên, Huân Nhi có chút đắn đo nghĩ:"Thứ đó liệu có vừa không?"
Nàng cố nhớ lại hình ảnh những đêm nọ, xem xem Hàn Nguyệt tỷ sử dụng lỗ nào. Nhưng tất cả đều không có sai xót, đúng là lỗ trước chứ không phải lỗ sau!
"Huân Nhi, ngươi đã đi xa lắm rồi, làm đi!" Huân Nhi ánh mắt sáng rực đầy tính chiến đấu, sau đó từ từ nhẹ đặt hông ngồi xuống.
Con c-c Lăng Thiên cách l-n Huân Nhi 3 cm... 2 cm... 1 cm... Chạm vào đầu khấc khiến thân thể Huân Nhi run nhè nhẹ một chút.
Cảm nhận thấy dường con c-c của Lăng Thiên đã chạm với thứ gì đó như một bức tường mỏng, Huân Nhi biết, thứ đó chính là thứ quan trọng nhất của một nữ nhân!
Nàng dần hồi tưởng, hồi tưởng lại lần đầu được Lăng Thiên cứu khỏi Vụ hộ pháp, hồi tưởng lại bản thân ngày đêm ôm lấy chiếc hỏa tiễn ngóng chờ vị ân nhân đó rồi một đường tiến nhập Già Lam học viện này.
Mỗi lúc nói chuyện với hắn, tuy ban đầu hầu hết đều là nàng ăn thua thiệt, nhưng không thể phủ nhận được những lúc đó, tính cách thiếu nữ của nàng mới thực sự bộc lộ chứ không phải cái thành thục trước tuổi như đối mặt với những người khác.
Cuối cùng, hắn lại cứu nàng lần nữa... Cứu vớt không chỉ tính mạng mà còn cứu vớt cả danh dự nàng, cứu vớt an nguy của Cổ tộc!
Hắn xứng đáng!
Huân Nhi nhắm mắt nhẹ mỉm cười, sau đó ấn mông xuống.
"Phập"
"Ưmmmmmmmmmm"
Máu ứa ra cùng nước mắt, Huân Nhi mau chóng đưa tay lại che miệng, không để Lăng Thiên nghe thấy mình vừa đau đớn.
Đang nhắm mắt, biết Huân Nhi vừa trải qua quyết tâm trở thành nữ nhân đích thực, Lăng Thiên cùng nhẹ mỉm cười.
Phải mất một lúc, Huân Nhi mới lấy lại dũng khí, từ từ nhấp nhô cặp mông trắng nõn nà của mình. Dĩ nhiên, nàng không dám nhét sâu nó vào bên trong, chỉ mới sử dụng tới phân nửa con c-c của Lăng Thiên.
"Ah... Ưm"
"Ưm..."
Huân Nhi vừa che miệng vừa rên nhẹ, nàng đỏ mặt thầm nghĩ:"Hóa ra... Hóa ra thứ này lại sướng đến thế!"
Dần dần, theo bản năng, Huân Nhi liền nhắm mắt lại tận hưởng, nhịp hông cũng từ đó mà nhấp nhanh hơn một chút khiến nàng vô cùng thỏa mãn.
-"Thế nào? Sướng chứ?" Giọng Lăng Thiên vang lên.
-"Ưm... Sướng lắm!" Huân Nhi theo bản năng gật đầu trả lời, nhưng sau đó chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt mở lớn.
Trước mặt nàng, nào có Lăng Thiên đang an giấc ngủ, hắn rõ ràng mở mắt, đang dùng nụ cười kỳ bí mà nhìn mình.
"Á á, Lăng-Lăng Thiên, huynh tỉnh từ bao giờ?" Huân Nhi kinh hãi định đứng dậy, nhưng Lăng Thiên đã rất nhanh đưa hay tay ra, tóm lấy hông nàng giữ lại.
-"Thế nào, cưỡng dâm ta còn muốn chạy chốn?" Lăng Thiên nhếch miệng cười.
Huân Nhi đỏ mặt ngại ngùng, đúng là nàng là người chủ động, thế nhưng mà...
Lúc này, Lăng Thiên mới thực sự đánh giá toàn bộ cơ thể của Huân Nhi, cặp vú to tròn mềm mại, núm vú hồng hào, kích thước vô cùng vừa tay. Phía bên dưới cái rốn nhỏ xinh xinh là một lớp lông đen nhỏ, đính lên phía trên cái l-n hồng hào khiến cho hắn có cảm giác âm dương đại đạo vốn dĩ chỉ như thế.
Trong trắng có đen, trong đen có trắng...
Lăng Thiên vươn người dậy, đè ép Huân Nhi xuống dưới người mình. Hắn nhìn nàng đắm đuối, đưa tay vuốt nhẹ cái mũi dễ thương của nàng rồi bình tĩnh nói:"Gả cho ta nhé?"
Tỏ tình, hắn tỏ tình với ta?????
-"Đây-Đây chỉ là muội báo ân tình cứu mạng, cho nên-" Huân Nhi nhắm tịt mắt lại, ngại ngùng đáp.
-"Báo ân sao? Vậy thôi không cần đâu, để ta ngừng!" Lăng Thiên giả vờ buồn tủi, sau đó nhẹ rút con c-c ra khỏi l-n Huân Nhi.
"Ah?"
Huân Nhi tròn xoe mắt, nàng không dám tin Lăng Thiên lại quyết đoán như thế.
Lấy đi trinh tiết của bản thân, khiến nàng đang sướng rồi dừng lại giữa trừng?
Hắn Đem con bỏ chợ? Không có cửa đâu!
"Cạp"
Huân Nhi nhảy tới ôm lấy cổ Lăng Thiên, sau đó há miệng cắn lên vai hắn.
"Á, muội là giống cẩu sao? Mau buông!" Lăng Thiên giả vờ kêu la.
Thấy Lăng Thiên đau đớn, dù biết hắn là đang giả vờ nhưng Huân Nhi cũng thấy vui mừng. Nàng buông miệng ra, phụng phịu nói:"Có ai để nữ nhân chủ động bao giờ không? Xấu xa!"
Lăng Thiên cười dâm đãng, Huân Nhi thực sự quá dễ thương rồi
"Huân Nhi!" Lăng Thiên la lớn một tiếng, sau đó ôm nàng rồi đè xuống giường.
"Ah?"
Huân Nhi kinh hãi, nhưng chưa kịp nói gì thì miệng nàng đã bị Lăng Thiên khóa chặt. Hai người hôn nhau, cặp lưỡi đảo qua đảo lại liên tục...
"Ah..."
Lăng Thiên buông bờ môi hồng hào ngọt ngào của Huân Nhi ra, nước bọt của hắn cùng nàng vẫn còn kết dính. Nàng cũng mở mắt, nhìn hắn đắm đuối.
-"Huân Nhi, làm nữ nhân của ta nhé?" Lăng Thiên âm yếu nói.
"Ưm" Huân Nhi nhắm mắt lại, sau đó rướn đầu, tiếp tục hôn lấy Lăng Thiên.
Phía bên dưới, con c-c của Lăng Thiên vào lúc này đã đút vào trong l-n nàng. Nhưng không như lúc trước chỉ chạm phân nữa, lần này là đâm sâu vào tận bên trong.
"Phạch Phạch"
"Ưm... Ah... Sướng quá Thiên ca..."
Huân Nhi vươn tay ôm lấy cổ Lăng Thiên rên rỉ dâm đãng, giờ nàng mới thấu hiểu cảm giác của Hàn Nguyệt là như thế nào.
Bảo sao Hàn Nguyệt tỷ suốt ngày chạy qua phòng Thiên ca... Thật là xấu mà!
"Phạch Phạch Phạch"
Lăng Thiên tăng tốc, cặp vú của Huân Nhi cũng nhẹ nhàng nẩy lên vô cùng bắt mắt. Hắn đưa tay tới, vừa đ-t nàng vừa hành cạ cặp vú kia.
-"Huân Nhi, ta ra đây, chuẩn bị đón nhận này!" Lăng Thiên âu yếm nói.
"Ưm... Ah...Ra..." Huân Nhi nào còn có nghe thấy cái gì, chỉ biết gật đầu đáp ứng.
"Phụt phụt"
"Ahhhhhhhhhh"
Tinh dịch bắn tận sâu vào trong l-n Huân Nhi khiến cơ thể nàng giật giật vài cái sau đó mềm nhũn ra trong lòng của Lăng Thiên.
Huân Nhi nhẹ mở mắt, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lăng Thiên khiến nàng vừa ngại ngùng vừa vui mừng.
-"Cả đời này, đừng có phụ bạc muội đấy!" Huân Nhi âu yếm nói.
Lăng Thiên gật đầu, sau đó áp miệng vào sát tai nàng thì thào nói:"Nhưng muội dễ thương quá, ta muốn thêm nữa... có được không?"
"..."
"Ưm"
...
Sáng hôm sau!
Như thường lệ, Hàn Nguyệt, Tiêu Ngọc, Tiêu Mỵ, Nhược Lâm và Huân Nhi đều thường hẹn nhau đi tới Thiên Phần Luyện Khí tháp tu luyện, nhưng hôm nay lại khá khác thường, đó là vẫn chưa thấy Huân Nhi xuất hiện.
-"Huân Nhi nàng đâu?" Tiêu Ngọc nhìn mọi người nghi ngờ, bởi mọi khi Huân Nhi luôn là người dậy sớm nhất!
Thấy ai nấy đều lắc đầu, lúc này nàng mới thấy Lăng Thiên từ nhà bếp đi ra, trên đầu hắn con để Tử Nghiên ngồi trong khi nàng đang cầm bánh bao ăn. Hắn nhìn mọi người cười nói ra:"Huân Nhi đêm qua mệt quá nên nay không dậy được, các nàng cứ đi trước đi!"
-"Cái-Cái gì?" Tiêu Ngọc há miệng kinh hãi.
Nàng hiểu ý vị trong lời nói của Lăng Thiên nghĩa là gì, mệt không dậy được mà Lăng Thiên lại biết chẳng phải là...
"Hừ, đồ mèo ăn vụng!" Tiêu Ngọc buồn bực nghĩ, nếu Huân Nhi đã thất thân vào tay Lăng Thiên thì nàng đâu còn gì có thể trêu ghẹo nàng được nữa.
Lăng Thiên nhún vai, sau đó mở thông báo hệ thống ra xem.
【 Ting, ký chủ đưa Huân Nhi vào hậu cung, tu vi tấn cấp Đấu tôn lục tinh, vàng +5000】
【 Ting, ký chủ thành công cướp đi trinh tiết của nữ chủ, cho nhân vật chính Tiêu Viêm đội nón xanh, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, ban thưởng:"Thiên đạo giải tỏa!】
Thiên đạo giải tỏa? Ý vị gì?
"Hệ thống, giải thích!" Lăng Thiên tò mò hỏi.
【 Ting, trước đó bởi Tiêu Viêm có thiên đạo che chờ nên ký chủ không thể diệt sát hắn được, nhưng hiện tại sau khi hoàn thành nhiệm vụ kia, giờ ký chủ có thể tiện tay diệt sát hắn mà không thèm nhìn Thiên đạo bảo hộ】
"Ah? Vậy ý ngươi nói nếu như cả đời này ta không có cướp đi trinh tiết của Huân Nhi thì cho dù có đạt tới Đấu Đế, muốn giết tên Tiêu Viêm đó cũng sẽ đều bị Thiên đạo ngăn cản hay sao?" Lăng Thiên há hốc miệng.
【 Đúng vậy ký chủ!】
Lăng Thiên toát mồ hôi lạnh, may mắn là bản thân không có ghét bỏ Huân Nhi mà từ bò không thu nàng. Hắn trước khi xuyên qua cũng đã xem vài bộ tiểu thuyết đồng nhân Đấu Phá, thấy có vài tên nhân vật chính não tàn vì ghét bỏ thói kiêu căng tự phụ của Huân Nhi nên thường hay để nàng bị một đám nam nhân khác cưỡng hiếp tập thể!
Đúng là đám rác rưởi mà!
Thở phào nhẹ nhóm, biết bản thân giờ có thể tiện tay mà diệt sát Tiêu Viêm nhưng hắn chưa có làm vậy. Lăng Thiên ánh mắt nhìn về phía xa xăm, thì thào nói:"Thời gian... Đúng là trôi chậm thật!"
...
Hai năm sau, tại Gia Mã đế quốc!
Lúc này, trên bậc thang dẫn tới Vân Lam tông, có hai thân ảnh một nam một nữ đang chậm rãi bước tới.
Nam nhân mặt mũi kiên nghị, trên vai vác lấy một thanh huyền thiết trọng kiếm, đôi mắt nhìn về phía từng tòa đại sơn cao lớn, hắn cười lạnh nói:"Nạp Lan Yên Nhiên, mối thù 3 năm trước đây tới lúc trả rồi...!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.