Hàn Phong cũng đám lâu la cũng theo đó mà phục sinh chỉ là bước đệm nhỏ, chung cuộc thì Lăng Ảnh vẫn cứ sống lại.
Hắn nhìn đông nhìn tây, xác định trước mặt đúng là Huân Nhi, lúc này gương mặt mo mới giàn dụa nước mắt, nhìn Huân Nhi mếu máo:"Tiểu thư, lão nô không thể bảo vệ người, ta đáng chết a!"
-"Đừng, Lăng lão, ngươi chưa có chết, mà ta cũng không có, chúng ta được cứu rồi!" Huân Nhi vừa khóc vừa cười, ôm trầm Lăng Ảnh. Sau đó, nàng cũng phải tốn một hơi miệng lưỡi mới khiến Lăng Ảnh tin tưởng bản thân không có chết.
Lăng Ảnh biết vị công tử thần bí mà hắn cũng tiểu thư cảnh giác bấy lâu nay hóa ra lại chính là ân nhân của bọn họ không chỉ một mà những hai lần, hắn đi tới, quỳ rạp xuống đất nói ra:"Đa tạ công tử ân cứu mạng, ta thay mặt Cổ gia đời đời nhớ ơn ngài!"
Lăng Thiên liếc mắt, hắn bình thản:"Tiện tay mà làm, quên đi!"
Ân, rất có phong phạm cao nhân!
"..."
Đằng sau Già Lam học viện, trên đỉnh núi.
Lúc này, đang có một nam một nữ song song mà đứng, nam anh tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp quyến rũ.
Nữ tử trầm ngâm nhìn nam tử, đôi má ửng đỏ, cúi đầu thì thào nói:"Lă-Lăng Thiên đạo sư, tại sao khi đó ngươi có thể biết ta gặp nguy hiểm mà cứu ta?"
-"Lúc đó?" Lăng Thiên trầm ngâm, sau đó giả vờ chợt hiểu ra:"Ý ngươi là lúc tên hồn tộc nhân xuất hiện ở Gia Mã đế quốc đó ư?"
-"Đúng, là lúc đó. Khi đó, ta..." Huân Nhi đỏ mặt gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602295/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.