Âm thanh vang lên ngay đằng sau khiến mặt mũi tên Hồn tông âm trầm.
Hắn không quay người lại, mà chỉ lạnh lùng nói ra:"Nằm xuống rồi thì tốt nhất đừng đứng lên một lần nữa, nếu không tiếp theo ngươi sẽ cầu nguyện rằng mình chưa từng được sinh ra ở trên thế giới này đấy!"
Tuy nói vậy, nhưng hắn có chút nghi hoặc. Rõ ràng khi đó, sợi xích của bản thân đã đánh xuyên qua trái tim của tên đó rồi mà, sao hắn còn có thể đứng dậy được.
Cái gì? Trang bức với ta?
Lăng Thiên nhếch miệng cười, không nghĩ tới vẫn có vài tên dù không phải nhân vật chính vẫn có thể làm dáng với hắn.
-"Nói ta nghe xem ngươi lấy đâu ra tự tin-" Lăng Thiên chưa kịp dứt lời, phía sau Hồn tông lại một lần nữa bắn ra vô số sợi xích.
"Phập phập phập"
Không có gì bất ngờ, những sợi xích đó đã xuyên qua người Lăng Thiên, chỉ là...
"Hừ, đúng là ngu xuẩn!" Hồn tông khinh bỉ, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện điều gì đó không đúng.
Tiếng động này... Không giống như tiếng đâm qua xác thịt, giống như đâm vào không khí thì đúng hơn!
Hắn quay người lại, chứng kiến Lăng Thiên vẫn đứng đó, chứng kiến những sợi xích của hắn rõ ràng đã xuyên qua cơ thể hắn, nhưng chẳng có lấy nổi một giọt máu nào tuôn ra cả.
"Cái gì!?" Hồn tông kinh hãi.
Tại trong mắt hắn, từng lỗ hổng trên người Lăng Thiên do sợi xích xỏ xuyên qua lấy một tư thế rất nhanh mà hồi phục lại. Nhưng điều hắn lấy làm kỳ lạ là, toàn bộ sợi xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602293/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.