Tựa hồ không có nghe rõ lời Lăng Thiên vừa nói, Tô Thiên hơi cúi đầu, giọng nói không chắc chắn lắm hỏi lại:"Ph-Phở?"
-"Thế nào? Tên này nghe không hay?" Lăng Thiên nhíu mày.
-"Không không, tên rất bá khí!" Tô Thiên vội vã xua tay, đồng thời lau mồ hôi.
Cái tên này có hơi chút kỳ lạ, nhưng ai dám nói ra cơ chứ, hắn còn muốn sống thêm vài chục năm nữa đây này.
-"Ực ực"
"Ah"
Lúc này, Tử Nghiên đã húp hết nước hầm, nàng từ từ bò ra khỏi lò, vuốt vuốt bụng một chút, giọng đầy thỏa mãn nói ra:"Ăn thật ngon!"
-"Ngon chứ hả? Nếu muốn ăn ngon thì từ nay đi theo ta đi!" Lăng Thiên đưa tay xoa đầu Tử Nghiên.
Tử Nghiên gật đầu, tựa hồ định đáp ứng, nhưng chợt nhìn sang Tô Thiên, nàng chợt ảm đạm nói:"Thế còn Tô lão đầu? Ta nhớ hắn a!"
-"Ấy, Tử Nghiên, đi theo Lăng Thiên đạo sư là phúc phận của ngươi, hắn là người duy nhất biết thân phận chân thật của ngươi chứng tỏ hắn biết nên làm gì cho tương lai sau này" Tô Thiên gật đầu khuyên nhủ, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, thì thầm vào tai nàng nói ra:"Chưa hết, chẳng phải ngươi hay nói muốn phát triển cơ thể sao, đây chính là cơ duyên đấy!"
Tử Nghiên ánh mắt sáng lên. Đúng rồi, thân thể ta còn muốn phát triển đây này.
Bởi ăn hóa hình thảo khi chưa đủ tuổi, hình dạng nàng bây giờ hoàn toàn chính là một la lỵ. Bao nhiêu lần nàng nhìn thấy đám nữ sinh của Già Lam học viện với thân hình phổng phao khiến cho Tử Nghiên vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602289/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.